Chương trước
Chương sau


Chương 1787

Vì chuyện của Ninh Vân mà Huệ Phi đã lo lắng trong một thời gian dài.

Bây giờ không dễ gì mà phát hiện một cây giống tốt, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua được.

Lỡ như lại bị người khác chú ý rồi cướp trước một bước, vậy thì sẽ khiến người ta nắm cổ tay mà than vãn rồi.

Vì vậy, Huệ Phi đợi đến khi yến tiệc kết thúc đã nóng lòng đi tìm Chu Vũ đế để đề cập đến chuyện này.

Sau khi Chiêu Vũ đế nghe Huệ phi nói rõ ý xong, lúc đầu có phần kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy dường như cũng không tệ.

Cho dù Ninh Vân có nghịch ngợm như thế nào thì cũng là nữ nhi ruột của hắn ta.

Với tư cách là phụ hoàng, hắn ta luôn hy vọng Ninh Vân có thể gả cho một vị hôn phu tốt.

Triệu Minh kia nói năng không tầm thường, tính tình thanh nhã, nếu như sau này vào thái y viện thì cũng không tính là thiệt thòi cho Ninh Vân.

Chiêu Vũ đế nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được rồi, nàng về trước đi. Trẫm sẽ suy nghĩ chuyện này cẩn thận.”

Có lời này của hắn ta, Huệ phi biết chuyện này đã thành công hơn một nửa.

Khi trở về, nhìn thấy Ninh Vân, bà ta liền kể chuyện về Triệu Minh.

Ninh Vân nghe thấy cái tên Triệu Minh mới miễn cưỡng từ trong trí nhớ vơ vét ra được hình dáng của người này.

Trước đây, nàng ta đã gặp qua ông chủ của “Lan Tâm”, nhưng dù sao thì cơ hội gặp mặt cũng rất ít.

Cộng thêm nàng ta bị cấm túc gần một năm, bây giờ ấn tượng còn lại cũng chỉ là những nét phác thảo mờ nhạt.

Ninh Vân không có hứng thú, đùa nghịch với túi lưới trong tay: “Thế nào cũng được, mẫu phi vui là được.”

“Đứa bé này, đối với chuyện như thế này cũng không mảy may nhiệt tình, nếu như chuyện thật sự thành rồi thì con cũng không thể đối với phò mã lạnh nhạt như vậy được.”

Huệ phi có chút chạnh lòng kéo làng lại: “Con của ta, lẽ nào mẫu phi có thể hại con sao? Nói chung, mẫu phi nhất định sẽ tranh thủ với phụ hoàng con để Triệu Minh cưới con.”

Chiêu Vũ đế gặp riêng Triệu Khương Lan ở ngự thư phòng, Triệu Khương Lan thầm nghĩ một lí do thoái thác, ai biết được Chiêu Vũ đế vừa mở lời đã hỏi: “Triệu Minh, trẫm thấy tuổi của ngươi không lớn, có lẽ trong nhà vẫn chưa cưới vợ sinh con phải không?”

Triệu Minh không hiểu nên gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, trước mắt thảo dân chỉ có một mình.”

“Như thế rất tốt.”

Lúc trước ở đại điện cách hơi xa nên không nhìn rõ.

Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần thế này, không biết tại sao Chiêu Vũ đế lại hơi cảm thấy ngũ quan của Triệu Minh có phần quen mắt, giống như là một người quen nào đó.

Triệu Khương Lan bị hắn ta nhìn đến sợ hãi, trong lòng hơi bồn chồn.

May mắn thay là Chiêu Vũ đế đã thu hồi tầm mắt đánh giá, trở lại nói chuyện chính sự.

“Tại yến tiệc chúc mừng, trẫm đã đề nghị với ngươi chuyện để ngươi vào thái y viện, người suy nghĩ thế nào rồi?”

Triệu Khương Lan vội vàng quỳ xuống: “Nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, thảo dân vô cùng vinh dự, dù chết không từ. Nhưng tính cách của thảo dân lỗ mãng, ở bên ngoài luôn thiếu quy củ, nếu như vào thái y viện làm quan sợ là không có khả năng đảm nhận chức trách. Hơn nữa, lúc thảo dân hành nghề y đã quen với việc ngao du khắp bốn phương chứ không thể ổn định ở một chỗ, thật sự là không dám mạo lĩnh bổng lộc triều đình, vẫn mong hoàng thượng chọn một người thích hợp khác.”

Lời nói này thật tốt đẹp, nhưng mà chính là đang từ chối một cách nhã nhặn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.