Chương trước
Chương sau


Chương 1775

Lý Mặc lại bị dọa giật mình, quát to với Vũ Mạc: “Ngự y đâu? Nhanh đi gọi ngự y đến xem cho hoàng hậu!”

Hoắc Hoa Quý cho rằng mình chỉ bị nhiễm lạnh thôi bèn lau miệng giải thích: “Bệ hạ đừng quá lo lắng, gần đây nhiệt độ liên tiếp giảm xuống, chắc ta bị cảm lạnh, uống chút nước ấm, nghỉ ngơi nhiều là được rồi.”

Lý Mặc nhíu mày: “Ngoài buồn nôn ra còn chỗ nào khác khó chịu không? Thân thể nàng chưa khỏe hẳn, sao trẫm có thể không lo.”

Ngự y nhanh chóng chạy tới.

Vừa thấy Lý Mặc đang ở đây, đối phương càng rối rắm trong lòng.

Ngự y cẩn thận nói: “Xin bệ hạ cho phép thần bắt mạch cho nương nương.”

Sau khi thăm dò xong mạch tượng, gương mặt lo lắng của ngự y chợt biến mất gần như không còn.

Có lẽ là chưa yên tâm, ông ta vội vàng kiểm tra lại.

Một lúc lâu sau, ngự y cực kỳ kích động nói: “Cựu thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương, đây là đại hỷ cho cả nước!”

Lý Mặc nghe thấy lời này thì đứng phắt dậy.

Còn gì không hiểu nữa, đúng là hoàng hậu có thai rồi!

Hoắc Hoa Quý ngỡ ngàng ngẩng đầu, dường như không dám tin mà sờ lên bụng.

Lý Mặc nắm chặt lấy nàng ta: “Hoàng hậu nghe thấy rồi chứ? Chúng ta có hài tử rồi. Đây chính là con cháu hoàng tộc, đợi đến khi sinh ra chính là đích tử của trẫm. Nếu là nam hài, nhất định trẫm sẽ sắc phong bé là thái tử! Nếu là nữ nhi thì cũng là công chúa trẫm cưng chiều nhất!”

Trong giây phút này, trong lòng Hoắc Hoa Quý cực kỳ vui vẻ nhưng cũng vô cùng lo âu.

Nàng ta có hài tử rồi, là hài tử của nàng ta và Lý Mặc.

Chỉ cần sinh ra hài tử này thì có nghĩa là ràng buộc giữa nàng ta và Lý Mặc sẽ vĩnh viễn không biến mất.

Đứa con sẽ trở thành sợi dây gắn bó lâu dài giữa bọn họ.

Nhưng mà trách nhiệm trên lưng hài tử này quá nặng nề.

Suy cho cùng thì nàng ta không phải là Triệu Khương Lan chân chính, không biết một khi Lý Mặc phát hiện ra sự thật có giết luôn cả hài tử không nữa.

Nếu chỉ một mình nàng ta thì chết chẳng có gì đáng tiếc.

Nhưng nếu có thêm một sinh mạng vô tội, rất có thể sẽ gặp tai ương, đột nhiên Hoắc Hoa Quý cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Lý Mặc nào biết Hoắc Hoa Quý đang nghĩ đến cái gì, hắn ta đang xúc động đi vòng quanh vài vòng trong phòng.

Thậm chí còn nóng lòng muốn chiêu cáo thiên hạ ngay lập tức, để tất cả mọi người đều biết hắn ta và hoàng hậu đã có con nối dõi.

“Hoàng hậu có thai bao lâu rồi?”

“Bẩm bệ hạ, nếu cựu thần không nhầm thì chắc là khoảng một tháng rồi.”

Lý Mặc không khỏi nhìn về phía Hoắc Hoa Quý: “Hoàng hậu, bản thân nàng là đại phu, sao lại không phát hiện ra tình huống này vậy? May mà để ngự y đến thăm khám, nếu không chốc nữa lại uống nhầm thuốc làm tổn thương đến thai nhi sẽ thành chuyện lớn.”

Hoắc Hoa Quý thầm kêu khổ.

Nàng ta người hầu của đại phu kia, đâu biết gì về y thuật.

Thấy Lý Mặc thắc mắc, nàng ta đành phải nói: “Thường nói đại phu không chữa được cho mình, ta lại chưa chuẩn bị sẵn sàng nên không nghĩ nhiều như vậy.”

Lý Mặc ôm chặt lấy nàng ta: “Không sao cả, sau này chú ý nhiều hơn, trẫm sẽ dặn dò toàn thể Vị Ương Cung phải hết sức cẩn thận, nhất định chăm sóc cho nàng và hài tử bình an.”

Tuy rằng không được công bố trong ba tháng đầu theo tập tục xưa, nhưng Lý Mặc vui mừng quá đỗi, ngay cả thần tử tiếp kiến cũng không kiềm chế được nói ra.

Chuyện hoàng hậu có thai vẫn truyền đi xôn xao.

Tin tức càng lớn, Hoắc Hoa Quý càng lo lắng buồn rầu.

Cẩn Thư đành phải động viên: “Đi được bước nào hay bước đấy, nương nương cứ bình tĩnh dưỡng thai rồi tính sau.”

Hoắc Hoa Quý cảm thấy mặt nạ trên mặt hơi khô rồi, bèn bí mật tìm Tiểu Dương đến đổi cho mình.

Lúc Tiểu Dương gỡ lớp da kia ra khỏi mặt nàng ta, nàng ta kinh ngạc nhìn ngũ quan vốn có của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.