Chương trước
Chương sau


Chương 1759

Giang Dương lại nói thêm: “Thuộc hạ nghe nói, lần này vị Quận chúa Minh Châu kia vẫn đi theo tới.

Nhưng nàng ta không đến làng Phong Lam, mà là đến thành chính của thành Vô Tuyết.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy không kìm được nhíu chặt chân mày sâu khóa: “Nàng ta lại tới làm gì? Lần trước bổn vương rõ ràng đã cảnh cáo nàng ta, bảo nàng ta có chừng mực, cứ tưởng rằng nàng ta trở lại đất phong là có thể yên tĩnh.”

“Dù sao ở đây dịch bệnh bùng phát, vị Quận chúa kia là một đại phu cho nên muốn tới giúp đỡ.”

Mộ Dung Bắc Uyên soi mói: “Nếu nàng ta thật sự muốn giúp một tay, vì sao không đến làng Phong Lam mà lại đến thành chính?”

“Điều này thuộc hạ cũng không biết.”

Đợi khi Giang Dương lấy được dược liệu, Mộ Dung Bắc Uyên lập tức đến bàn bạc với Triệu Khương Lan.

“Nàng xem, cái Quận chúa Minh Châu kia lại tới, bây giờ còn đang ở trong thành chính. Nếu như nàng khăng khăng bắt ta trở về thì không tránh khỏi lại gặp phải nàng ta. Trái lại nếu nàng cho ta ở lại đây thì không những không gặp phải nàng ta mà có thể ở bên nàng bất cứ lúc nào.”

Triệu Khương Lan cũng hơi nhức đầu, nhưng vẫn suy xét cho sự an toàn của hắn.

“Không được, ta luôn luôn yên tâm về chàng, dù ta không ở bên cạnh chàng, chàng cũng sẽ không làm càn, vì vậy chàng vẫn nên quay về đi.”

“Nàng yên tâm về ta thì có tác dụng gì, giữ không cho phép thì nàng ta cũng sẽ âm thầm táy máy tay chân. Chẳng lẽ nàng đã quên chuyện nàng ta sai tỳ nữ bỏ thuốc cho nàng lúc trước, lỡ như nàng ta giở lại trò cũ lại làm gì đó đối với ta, nàng lại thân ở bên ngoài không thể chạy tới kịp thời, chẳng phải ta khó mà giữ được trong sạch à.”

Mộ Dung Bắc Uyên nói câu này đến là tủi thân, người không biết còn tưởng rằng hắn là con gái mới lớn nhõng nhẽo của nhà nào.

Triệu Khương Lan bị hắn làm cho dở khóc dở cười, lại không chịu được hắn tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.

Cuối cùng nàng mới bất đắc dĩ không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy chàng hứa với ta là hàng ngày đừng tùy ý ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ở trong phòng. Ta đã nghĩ ra đơn thuốc mới, có lẽ sẽ có hiệu quả với bệnh dịch hạch. Chỉ cần khống chế được số lượng người nhiễm bệnh mới tăng thêm sau đó điều trị cho những người bệnh đã nhiễm từ trước, chúng ta không phải không thể chiến thắng.”

Nhờ có cái gật đầu đồng ý của Triệu Khương Lan, cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên có thể tiếp tục ở lại.

Trong thành chính, Quận chúa Minh Châu nghe tin xong giận đến phát run.

Nàng ta cứ tưởng rằng, dù Mộ Dung Bắc Uyên dung túng cái tên họ kia Triệu thế nào đi chăng nữa nhưng ít nhất sẽ không lấy thân thể mình ra làm trò đùa.

Nhưng ai ngờ được, vì ở cùng Triệu Minh, Mộ Dung Bắc Uyên lại tự mình đến loại địa phương hết sức nguy hiểm như làng Phong Lam kia.

Ngài ấy bị tên ẻo lả kia dụ dỗ đến mất cả hồn vía rồi chăng!

Thị nữ bên cạnh Quận chúa Minh Châu chỉ đành phải an ủi nàng ta: “Quận chúa ngài đừng sốt ruột.

Trước đó chúng ta đã bàn bạc rồi, lần này tới, nhất định không thể khiến điện hạ cảm thấy mất hứng.

Phải đi lên từ lòng dân, bây giờ trong thành bế tắc, vật liệu thiếu thốn, chúng ta mang theo nhiều đồ như vậy tới tặng cho muôn dân, chắc chắn có thể lấy được tiếng tăm tốt trong nhân dân.”

“Tình hình trong thành bất kể ra sao cũng không giấu được đương kim hoàng thượng. Mọi chuyện xảy ra dù lớn hay nhỏ cũng đều được bẩm báo với triều đình. Chỉ cần Hoàng thượng biết được ngài làm việc thiện, sau này Hoàng thượng đương nhiên sẽ khen thưởng ngài. Lão Vương gia nhà chúng ta lại đề ra chuyện để ngài gả cho Thần Vương với Thánh thượng, Thần vương cũng không có lập trường để từ chối.”

Quận chúa Minh Châu nghe lời này, thì tự ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại.

“Ngươi nói đúng, bổn Quận chúa mưu toan là vì lâu dài chứ không phải là vì một lúc này.”

Vì vậy, mỗi ngày nàng ta đều sai người chuẩn bị đầy đủ cháo trắng dưa muối, phân phát cho người nghèo không có cơm ăn trong thành.

Đồng thời nàng ta còn dựng một căn lều bên cạnh doanh trại, gọi là bắt mạch xem bệnh.

Hễ có ai có triệu chứng bệnh, trừ dịch bệnh ra, đều có thể tới nơi này khám bệnh.

Quả nhiên mấy ngày sau, tiếng tăm của Quận chúa Minh Châu lan truyền trong thành Vô Tuyết.

Tình cờ nàng ta nghe thấy đi người qua đường gọi nàng ta là Quận chúa tiên nữ, trong nháy mắt hết sức đắc chí.

Người như Thần vương chắc chắn sau này sẽ trở thành người kế vị.

Chờ sau này ngài ấy trị vì thiên hạ, hiển nhiên cần có một vị hoàng hậu tốt được muôn dân kính yêu sâu sắc ở bên cạnh, đứng sánh vai cùng ngài ấy.

Tên Triệu Minh đó còn không bằng một ngón út của nàng, hắn xứng sao!

Việc làm của Quận chúa Minh Châu truyền đến tai Mộ Dung Bắc Uyên, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái.

Rốt cuộc vị Quận chúa này muốn làm gì?

Chẳng lẽ thật sự là nàng ta bất ngờ biến thành người tốt bụng, bắt đầu hành nghề chữa bệnh cứu người.

Nhưng mà nàng ta nghĩ như thế nào, Mộ Dung Bắc Uyên vốn không thèm để ý.

Chỉ cần nàng ta biết điều giữ bổn phận, không gây thêm phiền phức cho Triệu Khương Lan, thì mọi người đều sống yên ổn với nhau.

Trong kinh thành, cuối cùng Trữ quốc công phát động cung biến kia đã bị Chiêu Vũ đế tự tay giết chết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.