Chương trước
Chương sau


Chương 1644

Không còn cách nào khác, vì để bọn chúng không làm tổn thương đến Triệu Khương Lan, Mai Hương chỉ có thể mở to mắt nhìn Triệu Khương Lan bị đưa đi.

Nàng ấy căm phẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào quận chúa Minh Châu.

“Sao người lúc làm việc không thể cẩn thận một chút? Rõ ràng là do người lúc ở ngoài không chú ý nên bị người ta bắt cóc, lại muốn cho công tử nhà ta thay người dọn dẹp mớ hỗn độn này. Ta nói cho người biết, ta không cần biết người là công chúa hay quận chúa, nếu như mà công tử nhà ta xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta cũng không tha thứ cho người!”

Vốn dĩ trong lòng của quận chúa Minh Châu cũng có chút áy náy, nhưng lại thấy người này không lễ độ với bản thân như thế, nàng ta lại nổi nóng.

“Thật là buồn cười, Triệu Minh chẳng qua chỉ là một thường dân, cho dù có bị bắt đi thì có làm sao. Hắn có thể có được cơ hội cứu bổn cung, thì cũng coi như đã lập được công lớn. Một người hầu nhỏ bé như người cũng dám ăn nói với bổn cung như thế, e là chán sống rồi.”

Mai Hương không nhìn nàng ta nữa, nổi giận đùng đùng thúc ngựa bỏ đi.

Cũng không biết bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên có quay về hay chưa.

Sau khi người trong quân doanh tìm thấy Mộ Dung Bắc Uyên, hắn liền nhanh chóng dẫn người quay lại.

Chờ đến khi Mai Hương về đến ngoài cung, vừa hay cũng chạm mặt với Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên cứ tưởng nàng ấy ra ngoài tìm quận chúa, liền hỏi: “Các ngươi có tung tích của quận chúa Minh Châu?”

Quận chúa Minh Châu ở cách đó không xa nghe vậy, vui mừng trong lòng.

Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên rất quan tâm an nguy của bản thân nàng ta, nàng ta liền nói: “Điện hạ, muội ở đây, muội đã không sao rồi!”

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu nhìn quận chúa Minh Châu, thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao là tốt rồi, bổn vương lo lắng cả đường đi.”

Nhưng hắn nói xong lại cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải quận chúa Minh Châu đã bị người ta bắt cóc rồi sao?

Tại sao nhanh như vậy lại được cứu về rồi, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không….

Mộ Dung Bắc Uyên vừa định hỏi, Mai Hương bên cạnh liền khóc nấc lên.

Nàng ấy khóc nức nở hét nói: “Quận chúa Minh Châu thì không sao rồi, nhưng công tử nhà thuộc hạ thì xảy ra chuyện lớn rồi!”

Mộ Dung Bắc Uyên mở to hai mắt.

Công tử nhà nàng ấy, vậy không phải chính là Triệu Khương Lan hay sao?

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt Mai Hương: “Ngươi nói sao? Nói rõ chút đi, sao bổn vương nghe không có hiểu!”

Mai Hương lau nước mắt: “Vị quận chúa này bị người ta bắt đi, đối phương lại nói muốn có vu y trong doanh trại của chúng ta, quận chúa liền nói cho đối phương biết công tử nhà thuộc hạ chính là vu y, bởi vậy mấy tên thổ phỉ đó mới muốn đích thân công tử đi hoán đổi người, nếu không sẽ giết chết quận chúa. Công tử vì muốn cứu nàng ta, đã làm theo những yêu cầu của những thổ phỉ mà đến nơi hoán đổi người. Nhưng chúng thuộc hạ cũng không có cơ hội nào để cứu người ấy về, bọn họ bắt công tử đi rồi, bây giờ đã lên thuyền rồi, cũng không biết là đi về đâu.”

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, xém chút đứng không vững.

“Triệu, Triệu huynh, đã đi làm con tin để đổi quận chúa về hay sao? Huynh ấy quyết định như vậy mà các người cũng không cản huynh ấy, huynh ấy là ai ngươi không biết hay sao? Tại sao các người lại có thể đưa ra cái quyết định cẩu thả như này?”

Mai Hương khóc nức nở nói: “Mới đầu chúng thuộc hạ cũng không chịu! Nếu như chủ tử có bất trắc gì, thuộc hạ cũng đừng mong được sống nữa. Nhưng mà binh lính từ thành Mật Đình cứ nói là chủ tử nhà thuộc hạ không đúng, nói việc quận chúa gặp nguy hiểm, là bởi vì chủ tử bảo quận chúa ra ngoài mua thuốc mới ra cớ sự này, bắt chủ tử nhất định phải chịu trách nhiệm. Bọn họ còn động tay động chân, đánh nhau trong doanh trại rồi. Chủ tử thực sự nhìn không vừa mắt, sợ những kẻ này sẽ làm liên lụy đến điện hạ, bởi vậy mới quyết định cứu quận chúa trước.”

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, tại sao lại như vậy chứ, hắn chẳng qua chỉ là đi ra ngoài một chuyến, vậy mà đã đánh mất Khương Lan.

Miệng hắn cứ mấp mối, nhưng lúc này hắn thực sự không nói được lời nào, một giọt nước mắt từ khóa mắt hắn rơi xuống.

Chỉ cần nghĩ đến Triệu Khương Lan bây giờ không biết tung tích, thậm chí rất có thể bị dẫn về doanh trại của địch, rơi vào tay Liên Tư Thành.

Hắn muốn lập tức dắt quân xông đến phe phái thủy quân Đông Nam, dù cho có nhuộm máu cả con đường, cũng phải mang người trở về.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.