Chương trước
Chương sau


Chương 1523

Triệu Khương Lan bình tĩnh nhìn nàng ta: “Nhưng người đừng quên, cũng không phải bản thân nàng ấy muốn trở thành Hoàng hậu, mà là bệ hạ của các người cố chấp muốn nàng ấy trở thành Hoàng hậu, rồi cuối cùng lại huỷ hoại nàng ấy. Từ đầu đến cuối, chẳng lẽ Lý Hân không phải là một người vô tội hay sao?”

Lạc Thiên Ý thu hồi biểu cảm lại, sâu xa nhìn nàng một cái.

“Nói thế nào nhỉ, ngươi còn nảy sinh ra sự đồng tình với nàng ta? Chẳng qua ngươi nói cũng đúng, quả thực là bệ hạ cổ chấp đem nàng ta đến bên cạnh mình, cũng tựa như ngài ấy cố chấp nạp ngươi làm Hoàng hậu vậy. Chuyện bệ hạ đã hạ quyết định thì ai cũng không có cách thay đổi. Cho nên bổn cung khuyên ngươi không cần phải tính toán vô ích nữa, nếu không sẽ chỉ đem đến cho những người người để ý tại bay vạ gió mà thôi.”

Lạc Thiên Ý nghĩ đến cái gì rồi lại cong khoé miệng.

“Dù sao Lý Hân đã chết rồi, bổn cung cũng không ngại chia sẻ với người chút chuyện cũ đã qua. Năm đó bệ hạ một lòng muốn Lý Hân tiến cung làm thư đồng, như phụ mẫu của nàng ta đều ở nhân gian, nữ nhân đó không chịu tiến cung. Cho nên bệ hạ đã giết hết người nhà của nàng ta, như vậy, Lý Hân không có nơi để về chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của bệ hạ nhập cung, từ đó ở bên cạnh bệ hạ.”

Cạch! Choang!

Cái lỵ trong tay Triệu Khương Lan đột nhiên rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thuỷ. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Ý: “Ngươi nói cái gì?”

Lạc Thiên Ý không biết cái gì nói: “Ngươi kích động như thế làm gì? Bổn cung nói là Lý Hân, lại không phải là ngươi. Chẳng qua lúc đó, bệ hạ vì để Lý Hân có thể một lòng một dạ ở bên cạnh ngài ấy, tính kế khiến cho nàng ta nhà tan cửa nát, bất đắc dĩ phải tìm một chỗ nương thân, mới sẽ kiên quyết nhập cung.”

“Nhưng, nhưng người nhà của vị Hoàng hậu trước không phải là bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời sao? Sao bây giờ lại biến thành do người tạo nên?”

“Ngoài ý muốn?”

Lạc Thiên Ý cười: “Trên thế gian này sao lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, chỉ cần làm sạch sẽ thì người làm sẽ biến thành ngoài ý muốn. Bổn cung nói với người những thứ này, không phải là để hù doạ ngươi, sẽ không nhắc nhở người. Người đệ đệ đó của ta, cũng không phải người tốt lành gì, nếu như người lại chạm vào chỗ giới hạn của nó nữa, không thuận theo không buông tha, người xui xẻo vẫn là bản thân của ngươi thôi. Dù sao, bây giờ người đã trở thành con chim khổng tước trong tay nó, cũng không trở mình ra khỏi bàn tay nó được. ‘

Triệu Khương Lan trợn tròn mắt, trong nháy mắt đã bị đau buồn căm phẫn cắn nuốt. Nàng nắm lấy tay áo của Lạc Thiên Ý: “Sao ngươi có thể khẳng định được, lúc đó là hắn ta cố ý làm ra mà không phải là hiểu lầm.

Lạc Thiên Ý nhún vai: “Đương nhiên là trong lúc vô ý bệ hạ đã nói lộ ra, bị bổn cung nghe thấy, sau đó ta có hỏi ngài ấy, ngài ấy cũng không phủ nhận. Dù sao thì Lý Hân cũng đã chết rồi, chân tướng như thế nào thì còn quan trọng sao?”

Triệu Khương Lan dùng sức nằm lấy ngón tay của mình, dùng hết sức khống chế cảm xúc của mình.

Được một lúc thì nàng mới nói được một câu từ trong hàm răng.

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, mời công chúa ve.

Lạc Thiên Ý đưa tay ra chỉnh đầu tóc: “Người cho rằng bổn cung vui vẻ đến chỗ của ngươi sao? Còn không phải bởi vì phò mã có chút quan tâm đến chuyện của ngươi, cho nên bổn cung mới cố mà đi đến đây một chuyến. Nếu bây giờ khuyên người thì cũng chỉ là dạy ngươi thức thời là trang tuấn kiệt, hi vọng ngươi có thể nghe vào, đừng tự tìm chuyện mà chịu khổ”

Nói xong, Lạc Thiên Ý thong thả rời khỏi.

Nàng ta vừa đi, Triệu Khương Lan đã gạt mạnh cái bàn xuống, tất cả đồ vật trên cái bàn cũng theo đó rơi xuống, vỡ nát thành một đống lộn xộn.

Cẩn Thư lập tức chạy vào: “Chủ thưởng, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là công chúa Lạc Thiên Ý lại chọc cho người không vui rồi không?”

Hai mắt Triệu Khương Lan đỏ hoe: “Phụ mẫu huynh trưởng của ta năm đó, vậy mà không phải bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, mà là vì Lý Mặc muốn ép ta tiến cung, cố ý giết hại hết tất cả bọn họ! Thì ra là như thế, thì ra chân tướng là như thế! Đáng thương cho ta ngu ngốc khờ khệch bị hắn lợi dụng, toàn tâm toàn ý đối xử với hắn, đem hắn coi thành ân nhân của mình, thậm chí còn sùng bái như thần thánh, kết cục là hắn mới chính là kẻ thù chân chính của ta!”

Cần Thư biến sắc: “Trong đó có phải là có hiểu lầm gì không? Lúc đó bệ hạ đối với người rất thâm tình, đáng lẽ không làm ra chuyện như thế mới đúng.”

Hốc mắt của Triệu Khương Lan ngập nước mắt: “Phụ mẫu của ta, huynh trưởng, đều là người mà ta yêu nhất trên thế gian này. Bọn họ hiền lành chất phát, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ có xung đột với bất kỳ ai. Vĩnh viễn đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Trước đây khi bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, ta còn nghĩ, ông trời sao lại bất công như vậy, lại đối đãi với người tốt như thế. Nhưng không hề ngờ tới, bọn họ là bởi vì ta mà chết…nếu như không quen biết Lý Mặc thì bọn họ cũng không phải chịu sự ảnh hưởng như thế này. Rơi vào kết cục như thế, tức cười là ta đến tận bây giờ mới biết được chân tướng”

“Chủ thượng.”

Triệu Khương giơ tay lên, tỏ ý Cần Thư không phải khuyên nữa.

“Các ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình yên tĩnh một chút.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.