Chương trước
Chương sau


Chương 1514

Cái nhẫn này không phải là vật của Lý Hân sao? Hắn ta tuyệt đối sẽ không nhìn sai.

Bời vì đây là vật Hân rất trân trọng, thậm chí trước khi nàng chết còn được giữ gìn trong cung Vị Ương mà không hề có bất cứ hư tổn gì.

Nhưng lần trước nàng trở về, hình như đã lấy cái nhẫn này đi rồi.

Cho nên Lý Mặc vội vã mở bức thư ra, đợi đến khi xem hết nội dung của bức thư, hắn ta hết sức kinh hãi. Lý Mặc càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Không đúng, đây rõ ràng là một bức thư cầu cứu.

Nhìn nét chữ của người viết thư, cũng xác thực là Lý Hân hắn quen thuộc viết.

Nhưng hắn hết sức rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là nội dung mà Triệu Khương Lan cam tâm tình nguyện viết.

Nữ nhân kia trốn mình còn không kịp, sao lại có thể cầu cứu hắn ta chứ.

Nói nàng bị người giam lỏng, vậy thì chỉ có một khả năng, người giam lỏng nàng là kẻ thù chân chính nào đó của nàng.

Triệu Khương Lan bây giờ, chắc chắn là bị nhốt ở một nơi nào đó, mất đi tự do, mới buộc phải cầu cứu hắn ta.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là, bức thư này vì sao lại có thể truyền đến Vinh Dương?

Hơn nữa còn chuẩn xác bắn lên cửa cung, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Nếu như Triệu Khương Lan thực sự rơi vào tay người xấu thì những người đó sao có thể để cho nàng trao đổi tin tức với hắn ta cơ chứ?

Vậy thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là đối phương hy vọng sau khi hắn ta xem xong bức thư này, lập tức có hành động đi cứu Triệu Khương Lan.

Trong thời gian ngắn, trong lòng Lý Mặc vô cùng hỗn độn.

Vui mừng là vì Triệu Khương Lan vẫn còn sống. Người chết vì đuối nước hay là bệnh đều không phải là

Triệu Khương Lan!

Nhưng hắn ta lo lắng là, hoàn cảnh của Triệu Khương Lan nhất định không ổn, có lẽ liên quan đến sự sống chết. Cho nên nàng mới bị ép bức viết bức thư này.

Nhưng Triệu Khương Lan thật sự giống như những gì nàng viết trong thư sao, bị người giam lỏng ở trong cung của Thịnh Khang?

Lý Mặc đau đầu suy nghĩ, ánh mắt dừng trên bức thư. Hắn ta bình tĩnh xem bài thơ Triệu Khương Lan viết ở dưới thêm mấy lần.

Bài thơ này cũng có chút kỳ lạ, nếu như Triệu Khương

Lan bị ép đến bất lực thì nhất định sẽ viết lên thư.

Dựa theo lý thuyết mà nói, đoạn đầu đã đủ để nói về cản ngộ của nàng rồi.

Vì sao lại viết thêm một bài thơ đau khổ triền miên này khiến cho người ta có suy nghĩ sâu xa chứ?

Chẳng lẽ, bài thơ này có chỗ không bình thường…

Lý Mặc nghi ngờ xem lời bài thơ, thậm chí còn đọc nhỏ ra tiếng.

Đột nhiên, hắn nhớ đến cái gì đó, lập tức viết hết chú âm của cả bài thơ ra.

Mỗi chữ đều đánh dấu thanh mẫu và vận mẫu, sau đó ghép lại với nhau…

Quả nhiên hắn đoán không sai, bài thơ này thật sự giấu huyền cơ.

Trong bài thơ Triệu Khương Lan dùng cách chủ âm phiên thiết, hơn nữa bọn họ còn từng cùng nhau nói qua!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.