Chương trước
Chương sau


Chương 1427

Mộ Dung Bắc Hải ngồi lại trên xe lăn, đem Hứa Mạn Nhi ôm trên đùi mình.

Hứa Mạn Nhi vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn chìm vào hôn mê. “Mẫu hậu, nhi thần phải đưa Hứa Mạn Nhi về vương phủ. Hôm nay nhi thần thừa dịp chuyện này nói rõ với mẫu hậu. Nhi thần vô cùng biết ơn sự quan tâm của mẫu hậu, nhưng đối với Hứa Mạn Nhi mà nói, hy vọng mẫu hậu có thể buông xuống thành kiến với nàng ấy. Nếu ngày sau lại xuất hiện loại chuyện như này nữa, thì chính là có người vu oan giá họa cho nàng ấy, mà không phải là nàng ấy chủ động hại nhi thần”

Viên Hoàng hậu lại nhớ đến lý do thoái thác lúc trước của Tử Trúc: “Nhưng tỳ nữ bên người của nàng ta nói là Hứa Mạn Nhi muốn có con trai nối dõi cho con, nên mới tìm phương thuốc cổ truyền dân gian. Cho dù nàng ta không biết chuyện nọc độc bọ cạp tằm, thì làm sao con khẳng định được là Hứa Mạn Nhi không phải bởi vì lén lút tìm người muốn có đơn thuốc sinh con nên gián tiếp hại con.”

“Con trai nối dõi?”

Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Không có khả năng. Nàng ấy không phải là loại người vì con nối dõi mà sẽ trộm tìm người muốn có phương thuốc cổ truyền. Nếu thật sự muốn có con, nàng ấy cũng sẽ nói ra cho con biết, mà không phải tự mình lén lút làm việc. Mẫu hậu vừa rồi hẳn đã thẩm vấn nàng ấy rồi, nàng ấy chắc chắn có nói không phải là do nàng ấy làm ra, nhưng người vẫn không tin tưởng, không phải sao?”

Viên Hoàng hậu thở dài: “Không sai, nàng ta không thừa nhận, chỉ nói là cái gì cũng không biết.”

“Thế thì nàng ấy đúng là không biết chuyện! Nàng ấy sẽ không lừa người, lại càng sẽ không gạt con. Cho nên nhi thần hy vọng về sau mẫu hậu không khiến nàng ấy khó xử nữa. Hôm nay người bày mưu để Ngự Trưởng Ty làm tất cả những chuyện này với Hứa Mạn Nhi, đã khiến trong lòng nhi thần… đặc biệt để ý, thậm chí là oán hận người.”

“Bắc Hải…” Viên Hoàng hậu hơi ngây ra.

Mộ Dung Bắc Hải cũng không nhìn lại, lập tức mang Hứa Mạn Nhi rời đi.

Triệu Khương Lan lại chú ý đến tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi cũng ở đây, bị tra tấn đến mức không còn hình người.

Nàng vội vàng nói: “Mẫu hậu, tỳ nữ này nhi thần cũng mang đi. Đứa nhỏ này hình như vẫn luôn đi theo Hứa Mạn Nhi, không giống những tỳ nữ khác, là tỳ nữ mà mãi sau Hứa gia mới đưa tới cho Hứa Mạn Nhi. Cho nên, đứa nhỏ này có lẽ cũng vô tội”

Viên Hoàng hậu nghe những lời oán trách của Mộ Dung Bắc Hải, trong đầu lúc này loạn thành một đoàn. Bà có chút mệt mỏi phất tay, cũng không định xen vào nữa.

Triệu Khương Lan mang Thủy Ngọc cùng rời đi . Trên đường trở về, vẻ mặt Mộ Dung Bắc Hải lạnh lẽo u ám.

Hắn không nói một lời, Triệu Khương Lan lại có chút lo lắng. “Tam ca, muội biết tâm trạng huynh không tốt. Nhưng mà huynh đừng bởi vậy mà tự trách, chuyện này huynh cũng là người bị hại, Mạn Nhi nhất định sẽ không trách huynh.”

Mộ Dung Bắc Hải vốn dĩ không dám nhìn tình hình của Hứa Mạn Nhi, hắn cố hết sức kìm nén nước mắt.

Hồi lâu sau hắn mới khàn giọng nói: “Huynh từng nói nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt, để nàng ấy sống cuộc sống tốt đẹp nhất, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng chỉ chớp mắt, huynh đã thất hứa rồi. Muội xem dáng vẻ nàng ấy bây giờ đi, suy yếu đến mức giống như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến vậy, nếu huynh không tỉnh lại, nàng ấy phải làm sao, nhỡ nàng ấy không chịu được mà rời khỏi huynh thì sao?”

Triệu Khương Lan vẫn còn rùng mình.

Nàng vốn nghĩ, chỉ cần Hứa Mạn Nhi không phải bị đưa đến chính viện, hẳn là sẽ không bị phạt quá nặng.

Dù sao trong ấn tượng của Triệu Khương Lan, Ngự Trưởng Ty chỉ trừng phạt cung tần. Những người đó sẽ không động đến những nữ nhân ở hậu cung.

Nhưng không nghĩ đến, đúng là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, không có thủ đoạn nào không có.

“Thật xin lỗi. Là bọn muội không kịp lúc bảo vệ Hứa Mạn Nhi thay huynh, lúc ấy người bên người mẫu hậu mang Hứa Mạn Nhi đi, muội và Uyên Nhi đều chỉ tưởng là thẩm vấn bình thường thôi, cũng không lo lắng lắm, nhưng lại không đoán được sẽ hại nàng ấy đến mức này”

Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu. “Lúc vừa rồi trước khi đi khỏi đó, huynh có hỏi người của Ngự Trưởng Ty. Các nàng nói là cho Hứa Mạn Nhi dùng Thực Ngôn Thủy, nhưng cũng có giải dược, giải được này huynh cũng lấy được rồi. Nhưng nàng ấy đã trải qua lúc đau đớn nhất, bây giờ giải dược này với nàng cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Liệu có để lại tổn thương sau này với cơ thể của nàng ấy hay không?”

Triệu Khương Lan cũng không xác định được, nói: “Nữ quan của Ngự Trưởng Ty nói với muội là ngày mai sẽ tốt hơn, cũng không có di chứng gì. Chẳng qua muội cảm thấy hoàn toàn không có tổn thương gì là không có khả năng, Thực Ngôn Thủy khiến dạ dày và phần bụng bị kích thích, nói không chừng còn có tính ăn mòn. Các nàng chỉ làm ẩu, cái gì cũng không hiểu, lại dám dùng thuốc theo ý mình. Không biết thứ này có thể mang lại tổn thương rất lớn đối với nữ tử, thậm chí có khả năng sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục.”

Nàng nhớ tới bản thân mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.