Chương trước
Chương sau


Chương 1389

Trữ Quốc công lại nghĩ tới chuyện gì đó rồi ngẩng đầu lên hỏi người ở bên cạnh.

“Tình hình gần đây của Thái tử điện hạ thế nào?”

Người bên cạnh trả lời: “Gần đây sức khỏe của Điện hạ không tốt lắm, thường xuyên nằm mơ mất ngủ, tinh thần mệt mỏi, đến lúc thượng triều cũng thường xuyên mất tập trung, bị Hoàng thượng giáo huấn mấy lần.”

Trữ Quốc công cau mày: “Sao lại như vậy? Gần đây Bắc Quý có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói không vui vẻ gì với Thái tử phi, lúc trước Thái tử phi sống ở Đông cung vài ngày nhưng không hiểu vì sao lúc sau lại chuyển đi. Từ đó về sau, cảm xúc của Thái tử điện hạ rất không ổn định.

“Hừ, thân là vua của một nước vậy mà lại vì những chuyện nữ nhi thường tình mà ảm hại đến mức như vậy, đúng là làm lão phu thất vọng. Nói với Thái tử, hiện giờ là thời điểm vô cùng quan trọng, không được chủ quan lơ là, nhất định phải phấn chấn lên.

Nói đến đây Trữ Quốc công nheo mắt lại.

“Cái chân bị tật của Sơn Vương hiện giờ thế nào rồi?”

“Gần như vẫn không di chuyển tự do được nhưng chống gậy thì có thể đi mà không cần xe lăn.

“Đây không phải là một dấu hiệu gì tốt đẹp.

“Ý của ngài là…”

Trữ Quốc công từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ. Ông ta ngắt một đóa hoa: “Đóa hoa này đúng là kỳ lạ, rõ ràng đang là mùa đông, không phải thời gian hoa nở mà lại tự dưng mọc lên. Nếu đã không nên tồn tại, vậy thì nên ngắt đi thì hơn.

Nói xong, ông ta giơ tay ra vặt đến cả rễ của bông hoa kia đi.

Nhóm quan viên bên cạnh quay ra nhìn nhau, trong lòng đều chấn động.

“Hoa? Ai tặng vậy?”

Lúc này ở nhà họ Triệu, Triệu An Linh ngắm bức tranh mà quản gia đưa tới trước mặt, không kìm được trở nên vui vẻ.

Bức tranh này vẽ mấy bông hoa đang nở rộ, tranh vẽ sinh động như thật, vô cùng động lòng.

Cho dù trong lòng đã có đáp án nhưng Triệu An Linh vẫn muốn nghe quản gia nói cho mình biết.

Quản gia hiểu rõ, nhìn về phía Triệu An Linh một cái.

“Hồi nhị tiểu thư, là Nghiêm đại nhân Nghiêm Chính tặng. Ngài ấy nói bức tranh này là do ngài ấy đích thân vẽ, hy vọng nhị tiểu thích. Bởi vì lúc trước tiểu thư vẫn còn chưa dậy, Nghiêm đại nhân bận việc công không tiện ở lại lâu nên nói đợi khi nào tiểu thư có thời gian thì sẽ hẹn gặp mặt tiểu thư”

“Ngài ấy còn nói, bình hoa lần trước tặng tiểu thư không cẩn thận bị vỡ, nhưng bây giờ vẽ trên giấy thì sẽ không bao giờ bị hỏng hay bị vỡ, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ.”

Đột nhiên trong lòng Triệu An Linh cảm thấy tức giận.

Mặc dù nàng muốn thể hiện ra bên ngoài mình biết khống chế và bình tĩnh nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Triệu An Linh mở bức tranh ra, cẩn thận quan sát một hồi lâu rồi mới sai người treo lên tường thật cẩn thận.

Sau đó Triệu An Linh nhớ tới chuyện gì đó rồi lại nói với quản gia: “Lần sau nếu ta vẫn đang còn ngủ, ông không được nói thật với Nghiêm đại nhân, nếu không hẳn sẽ nghĩ ta rất lười, cả ngày chỉ biết ngủ, không lẽ ta là heo sao?”

Quản gia che miệng cười thầm: “Là lão nô thất trách, lần sau lão nô nhất định sẽ nói nhị tiểu thư của nhà chúng ta đã ở trong vườn giúp đỡ việc chăm sóc hoa cỏ, tu thân dưỡng tính, vô cùng chăm chỉ!”

Triệu An Linh lườm quản gia một cái: “Như vậy thì giả quá, tốt nhất ông đừng nói gì.”

Bởi vì Nghiêm Chính đã tặng cho nàng ta một bức tranh đẹp như vậy nên Triệu An Linh quyết định tặng lại một món quà khác.

Nàng suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ đích thân vào bếp làm một chiếc bánh ngọt.

Từ lớn cho đến bé, Triệu An Linh chưa từng phải động tay làm việc gì nên làm gì có chuyện đã từng xuống bếp.

Bình thường nhìn thấy những người nấu cơm trong bếp vô cùng nhẹ nhàng nên Triệu An Linh nghĩ rằng công việc này chỉ cần động tay một chút là được.

Nhưng đến khi thật sự động tay vào rồi mới biết khó như lên trời, cho dù làm thế nào cũng không tốt.

Nàng muốn hấp điểm tâm, lại còn đặc biệt nặn thành hình hoa mai.

Nhưng cho dù cố gắng thế nào, hình dạng đều vô cùng kỳ quặc, dính lại một cục với nhau.

Sau nhiều lần thử đi thử lại, Triệu An Linh sắp phải đi ra để dành chỗ nấu cơm. Các đầu bếp không thể để Triệu An Linh lãng phí thời gian mãi như vậy được nên đành giả vờ khen ngợi.

“Nhị tiểu thư, nô tỳ cảm thấy lần này đẹp hơn rất nhiều rồi. Vừa nhìn đã biết là hoa mai, nếu tiểu thư tặng nó cho Nghiêm đại nhân, đại nhân nhất định sẽ rất vui.

Triệu An Linh nhưởng mày, ra vẻ không tin lắm: “Ngươi chắc không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.