Chương trước
Chương sau


Chương 1180

 

Trước khi chưa xác định rõ thân phận của người trước mặt thì điều đầu tiên Mộ Dung Bắc Uyên làm là yêu cầu Hồng Mai cho mình gặp riêng Hứa Mạn Nhi.

 

Hứa Mạn Nhi phải đến gặp Mộ Dung Bắc Uyên thì sao không khẩn trương cho được, nàng ấy không thể làm gì hơn ngoài cố gảng trấn an bản thân mình.

 

Khi đã đi đến trước cửa, nàng ấy hít một hơi thật sâu.

 

Nhưng từ trước đến nay, tính tình của Hứa Mạn Nhi luôn là kiểu tĩnh lặng tẻ nhạt, cho dù lòng nàng ấy có dậy sóng cỡ nào thì vẫn không biểu hiện ra trên mặt.

 

Lúc nàng ấy đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Bäc Uyên cũng quay đầu nhìn về phía cửa.

 

Trong khoảng khắc nhỏ hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Hứa Mạn Nhi hơi cúi đầu thi lễ: “Tham kiến điện hạ”

 

Mộ Dung Bắc Uyên đánh giá nàng ấy một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Nàng là Khương Lan?”

 

Hứa Mạn Nhi áy náy giải thích: “Thật ra, Khương Lan là cái tên thiếp thuận miệng nói ra thôi. Lúc trước là thiếp giấu người, tên thật của thiếp là Hứa Mạn Nhi”

 

“Chúng ta gặp nhau như thế nào? Tại sao lúc trước nàng lại bỏ đi?”

 

Hứa Mạn Nhi ra vẻ thở dài đầy bi thương: “Quả nhiên điện hạ đã thật sự quên hết những gì liên quan đến thiếp rồi ư?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.

 

Hứa Mạn Nhi dựa theo những gì Triệu Khương Lan đã dặn, nó “Một năm trước, thiếp theo lời dạy của mẫu thân, một mình vào kinh, đến Hứa gia, nhưng để mẫu thân một mình lưu lạc bên ngoài, trong lòng thiếp lo lắng không yên, nên mới định ở lại kinh thành vài ngài rồi lập tức quay về, chẳng ngờ không cẩn thận làm mất lộ phí đi đường, thiếu chút nữa phải lưu lạc đầu đường xó chợ. May mà được điện hạ người giúp đỡ, cho thiếp một chỗ dừng chân”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày bảo: “Vậy tại sao nàng lại bỏ đi? Là do lúc đó cãi nhau với bổn vương à?”

 

Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Không phải. Là bởi vì đột nhiên thiếp nhận được một lá thư từ mẫu thân, nói thân thể bà ấy không khoẻ, muốn gặp thiếp lần cuối. Thiếp vội vã lên đường, lúc đó bệnh tình của điện hạ vô cùng nghiêm trọng, thiếp vốn không đành lòng, nhưng mẫu thân lại không thể chậm trễ, nên thiếp chỉ còn cách bỏ đi”

 

Hai hàng chân mày của Mộ Dung Bắc Uyên càng nhíu chặt hơn: “Nếu nàng đã muốn đi, vậy tại sao lại trở về kinh thành? Sau khi trở về, tại sao lại không đến tìm bổn vương?”

 

“Vì mẫu thân thiếp cuối cùng cũng không qua khỏi nên đã qua đời.

 

Trước lúc lâm chung, bà luôn dặn thiếp hãy đến nương nhờ Hứa gia, nếu không sế không được sáng mắt. Thiếp không còn cách nào khác, chỉ có thể mang thư đến tìm Hứa gia, cũng từng nghe ngóng, hỏi thăm về điện hạ, may mản điện hạ bình an vô sự, không bị bệnh tật dày vò nữa. Trong lúc vô tình, thiếp lại nghe người khác nói, người quên đi người mình yêu nhất, nữ quyến trong vương phủ ai mà không muốn thừa cơ đứng dậy. Hơn nữa, thiếp làm vương phi không vui, vào thời điểm ngài đau khổ nhất, thiếp không thể ở bên cạnh chăm sóc ngày, vậy nên lòng thiếp áy náy, không dám tiếp cận ngài, chỉ đành ở lại Hứa gia”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghe nàng ấy nói xong cũng không lên tiếng ngay.

 

Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy sau này nàng có dự tính gì không?”

 

Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Tuy rằng thiếp muốn quay về bên cạnh vương gia, nhưng nghĩ đến việc vương gia đã chẳng còn nhớ gì về mình thì thiếp cùng không đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng, gần đây thiếp biết được, Hứa gia dám tính toán gả ta cho cháu trai Liên Khuê Nghiêm của Trữ quốc công để tái gia. Thiếp không muốn, nhưng lại không thể chống lại sắp xếp của Hứa gia, thiếp vẫn do dự liệu có nên đến Vương phủ xin người giúp đỡ hay không. Nhưng không ngờ, thiếp còn chưa lên tiếng, điện hạ người đã đến tìm thiếp rồi”

 

“Liên Khuê Nghiêm?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

 

“Sao lại là hẳn ta? Hắn ta chỉ mới im lặng một thời gian thì lại bắt đầu không thật thật. Sao Hứa gia của nàng lại như vậy? Thanh danh của Liên Khuê Nghiêm tệ như vậy, vậy mà bọn họ còn định gả ngươi qua đó”

 

Hứa Mạn Nhi uất ức mở miệng cầu xin: “Điện hạ. Thật sự thiếp không muốn gả cho một người như vậy, người có thể vì tình cảm trước đây của chúng ta, cho phép ta về bên người được không. Thiếp không muốn ở Hứa gia, thiếp muốn quay về Thần Vương phủ, có được không?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không trả lời ngay mà hỏi lại: “Hai chữ trên người bổn vương là do nàng để lại ư?”

 

Hứa Mạn Nhi gật gật đầu: “Thưa vâng, hai chữ Khương Lan trên bả vai là do thiếp một tay để hỉ vì lúc trước không biết liệu có thể gặp lại điện hạ không, lòng thiếp không thể buông bỏ nên mới mạo gan viết hai chữ này, xin điện hạ không trách tội”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.