Chương trước
Chương sau


Chương 1161

 

Chẳng biết tại sao nữ nhân này cho người khác cái nhìn rất thuận mắt.

 

Triệu Khương Lan không nhịn được hỏi: “Không biết người sau lưng Hứa cô nương là ai?”

 

Quan phu nhân tiến lên phía trước quan sát, lắc đầu nói: “Hồi bẩm Công chúa, thần phụ cũng không rõ”

 

Bà mối tiếp lời: “Hồi bẩm Công chúa, tiểu nhân biết, vị kia cũng họ Hứa, là biểu muội của đại tiểu thư Hứa phủ, tên Mạn Nhi. Mẫu thân của Hứa Mạn Nhi là con gái nhỏ của Hứa lão gia nhưng đã qua đời rồi, vốn cũng là tiểu thư khuê các nhưng lại chọn đi theo một tiểu tử nghèo, vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ với người nhà”

 

Đến cả Viên hoàng hậu nghe cũng cảm thấy hứng thú.

 

Bà không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

Bà mối nói tiếp: “Tiểu thư Hứa phủ cũng là một người tội nghiệp, vốn nghĩ có thể cùng chồng bên nhau hạnh phúc tới già, ai ngờ vì không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chồng của nàng ta nhanh chóng chê bai mẹ con nàng ta, cuối cùng bỏ các nàng lại mà đi! Mẹ đẻ của Hứa Mạn Nhi tích tụ ấm ức trong người từ lâu, sức khỏe dần yếu đi rồi bị bệnh, cách đây không lâu mới qua đời. Vốn khi còn sống bà ta còn đánh cược một hơi, cũng không biết là không dám hay là không muốn về lại Hứa phủ, tóm lại bà ta kiên trì nhiều năm không chịu quay lại kinh thành. Nhưng bà ta không còn nữa cũng không thể để đứa con gái còn nhỏ như vậy sống một thân một mình, nên đã viết một bức thư cho Hứa Mạn Nhi mang tới sống nương nhờ ở Hứa phủ. Chính là chuyện phát sinh mấy tháng trước, Hứa Mạn Nhi bình thường rất khiêm tốn, không hay ra khỏi cửa cho nên trong kinh thành rất ít người biết đến. Nhưng vì tiểu nhân thường xuyên đi lại giữa các nhà, nghe ngóng được tương đối nhiều tin tức nên mới có thể nhận ra nàng ta”

 

Viên hoàng hậu nghe xong lại không nhịn được nhìn Hứa Mạn Nhi thêm mấy lần, sau đó bà lại nhìn qua Triệu Khương Lan.

 

“Ôi chao, công chúa Nhã Lan, thật sự không để ý thì không thấy. Khuôn mặt của của vị Hứa cô nương này thật sự giống mặt con mấy phần, đều là mặt trứng ngỗng, mắt to, có dáng dấp mỹ nhân, chỉ là khí chất không giống, con hoạt bát hơn nàng ta một chút”

 

Bà mối nhịn không nổi cũng quan sát đôi mắt Triệu Khương Lan, cười ha ha nói: “Nương nương nói đúng, khuôn mặt của Hứa tiểu thư giống Công chúa ba phần, nhưng nói xinh đẹp thì Công chúa hơn hẳn”

 

Trong lúc các nàng nói chuyện, dưới lầu lại có một người muốn thi đấu thơ với Hứa An Liễu.

 

Bài thơ viết đã tốt hơn một chút, nhưng so với Hứa An Liễu thì không bằng.

 

Hứa tiểu thư dường như không phục, còn muốn so đấu tiếp.

 

Dựa theo quy tắc, một lần có thể làm hai bài thơ.

 

Chỉ cần có thể đánh bại đối phương, bài thứ hai thắng thì xem như giành chiến thắng.

 

Triệu Khương Lan chú ý tới Hứa An Liễu càng ngày càng nhích lại gần sau lưng Hứa Mạn Nhi.

 

Không biết hai người tụm lại nói nhỏ với nhau chuyện gì, rất nhanh sau đó Hứa An Liễu đã đứng lên, làm tiếp một bài thơ khác.

 

Lần này, rốt cuộc có một bài thơ khiến cả sảnh kinh ngạc.

 

Một lúc lâu sau cũng không có người khiêu chiến nữa.

 

Thấy thời gian không còn sớm, các nữ tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, gật đầu ra hiệu.

 

Nữ quan chủ trì đứng ra nói: “Nếu không còn ai muốn thi đấu thơ với Hứa tiểu thư, như vậy tại hạ xin tuyên bố, người giành chiến thắng trong thơ yến lần này là Hứa tiểu thư Hứa An Liễu”

 

Hứa An Liễu lập tức cười vô cùng vui vẻ, hơi có chút vênh váo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.