Chương trước
Chương sau


Chương 1082

Chỉ sợ đến lúc đó khắp nơi tranh đoạt không ngừng, Thịnh Khang đừng mong được an ổn.

Huệ phi nhìn Chiêu Vũ đế nhưng không nhận ra sự phẫn nộ của hắn, trong mắt chỉ thấy cứu viện.

Bà ta nhào xuống chân Chiêu Vũ đế cầu xin tha thứ: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mau cứu con gái của người đi mà. Hoàng Hậu nương nương muốn đánh Ninh Vân năm mươi đại bản! Thân thể Ninh Vân cao quý như thế làm sao có thể chịu được cơ chứ, Hoàng Thượng, con bé là nữ nhi mà ngài yêu thương nhất mà, cầu xin người khai ân cho con bé!”

Chiêu Vũ đế đá Huệ phi một cước văng ra ngoài: “Cút sang một bên! Mẹ hiền thì con hư, chính bởi vì ngươi dung túng lại cưng chiều con bé quá mức, mới khiến Ninh Vân có tính cách xấu xa, tâm thường như thế. Sao mà trãm lại có nữ nhi bạc tình nhẫn tâm như nó chứ, quả thật là sự sỉ nhục của họ nhà Mộ Dung mà!”

Huệ phi kinh ngạc nhìn Chiêu Vũ đế, sợ hãi cùng khiếp sợ khiến bà ta không thốt nên lời.

Hắn nói sỉ nhục, hắn nói Ninh Vân là sự sỉ nhục?

Sắc mặt Chiêu Vũ đế lạnh như sương giá nhìn về phía Ninh Vân, cho dù có cả gan làm loạn thì khi đối mặt với sự nổi giận của đế vương, nàng ta cũng sợ tới mức run lên.

“Phụ, phụ hoàng.”

“Nếu hoàng hậu nói phải phạt nó năm mươi đại bản, vậy đánh thật chuẩn cho trẫm, một cái cũng không được thiếu! Nếu không may mà đánh chết, thì coi như trãm chưa từng có đứa con gái như nó!”

Ninh Vân nghe vậy thì ngã ngồi trên mặt đất: “Đừng mà, đừng mà phụ hoàng. Con là con gái ruột của người mà! Sao người lại giúp một người ngoài như Mộ Dung Lan mà không giúp con chứ? Nàng ta gọi người một tiếng phụ hoàng người liền thật sự coi nàng ta như con gái ruột sao, người không thể đối xử như thế với con được!”

Trong lòng Chiêu Vũ đế khó chịu khôn cùng, chứng kiến dáng vẻ Ninh Vân sợ hãi đến mức này thì lại có chút không đành lòng, nhưng vân kiên quyết cắn chặt răng.

“Còn không phải do con gieo gió gặt bão! Đại ca, Nhị ca của con tại sao lại rơi vào kết cục như thế con đã quên rồi phải không? Từ trước đến nay trẫm căm hận nhất loại chuyện như vậy, vì sao mà con cứ nhất quyết phải động vào vảy ngược của trẫm!”

Ninh Vân không dám mở miệng nói tiếp, Chiêu Vũ đế nghiêm khắc nhìn nàng ta: “Mọi chuyện do hoàng hậu làm chủ, không cần đến làm phiền trâm! Việc hôm nay Huệ phi thân là mẫu phi cũng có lỗi, cấm túc một tháng!”

Nói xong, Chiêu Vũ đế rời đi không quay đầu nhìn lại.

Như thế, đừng ai mong được phạt nhẹ.

Sắc mặt Viên Hoàng Hậu trở nên nghiêm khắc: đúng không? Người đâu, kéo Ninh Vân đi!”

Tuy là như thế, nhưng bà cũng không thể thật sự đánh khiến Ninh Vân mất mạng được, cho cô cô bên người của mình một ánh mắt ra hiệu.

Cô cô hiểu ý, âm thầm để người thi hành đánh nhẹ một chút, không được làm nguy hiểm đến tính mạng của nàng ta.

Chờ trò hề này kết thúc, Viên Hoàng Hậu mệt mỏi phất tay: “Được rồi, vốn là một buổi gia yến đoàn viên vui vẻ tốt đẹp, lại bị đứa vô liêm sỉ như Ninh Vân làm lộn xộn hết lên. Các ngươi cũng trở về đi, việc hôm nay không được để lộ ra ngoài, cũng đừng để bản cung nghe được có người lắm mồm lắm miệng!”

Đợi đến khi mọi người tản ra hết, Viên Hoàng Hậu nhìn Triệu Khương Lan: “Con phải chịu khổ rồi, quay về nghỉ ngơi một chút, để thái y kê cho con phương thuốc tránh phong hàn, nếu không sợ là lại nhiễm phong hàn mất”

Triệu Khương Lan gật đầu: “Con cảm ơn mẫu hậu quan tâm” Tuy răng đã có cung nhân mang áo choàng tới, nhưng váy áo bên trong của nàng đã ướt hết rồi.

Nếu không phải vì muốn bắt được hung thủ, nàng tuyệt đối sẽ không đứng ở trong gió lạnh lâu như thế.

Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Thanh Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, Triệu Khương Lan choàng áo choàng lên người, tiếc nuối không rời nhìn hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.