Sáng hôm sau Trâu Tiểu An không thấy Vương gia đâu nữa, y cũng chẳng để tâm lắm, gấp chăn mền cất đi rồi bắt đầu tận tụy chăm sóc bé con của mình.
Tiểu thế tử thật sự rất dễ nuôi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng khóc một lần nhưng cũng chẳng khóc dai.
Chẳng biết một hai tháng trước nuôi thế nào mà cái đầu có vẻ hơi nhỏ, Trâu Tiểu An nhìn mà thở dài.
Sắp sang mùa đông rồi, nếu không tăng thêm chút thịt lại bị nhiễm lạnh sinh bệnh thì làm sao đây.
"Nếu ta đến muộn chút nữa, nhóc đáng thương của chúng ta sẽ đáng thương chết nha."
Trâu Tiểu An quấn tiểu thế tử trong chăn mỏng, thấy sắp đến giữa trưa, bên ngoài nhiệt độ vừa đủ, ánh nắng ấm áp thích hợp để phơi nắng, y ôm đứa bé ung dung ra ngoài đi dạo.
Đi chưa bao lâu thì phía sau liền mọc ra một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ theo tới vườn hoa lại bị mất dấu, đang ảo não thì nghe thấy có người lên tiếng.
"Tiểu...... Tiểu điện hạ làm gì vậy?"
"Ngươi là ai? Muốn đem đệ đệ của bản vương đi đâu!"
Đây là con đầu lòng của Vương gia gần sáu tuổi, tiểu bảo bối ca nhi xinh xắn đáng yêu, chỉ là tính tình quá hiền lành nhút nhát, không như Vương gia cha hắn lòng dạ ác độc.
"Còn giả bộ dọa người nữa." Trâu Tiểu An nhìn tiểu điện hạ bắt chước bộ dạng hung dữ của Vương gia cha hắn liền thấy buồn cười, y ôm hài tử ngồi xổm xuống nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-bi-treo-tren-cong-thanh-ba-ngay-roi/3725505/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.