Lưu Yên Nghiên lần theo đường mòn đi về doanh trại, Bạc Khinh Nhiễm không hổ là ác ma, từ khí chất đến ngoại hình đều không phải người bình thường có thể có được.
Lưu Biên cùng Trịnh Liệt hối hả chạy ra " Không sao chứ? Nhiếp Chính Vương có làm gì ngươi không? "
" Cũng không có gì, chỉ là sau này phải làm phục vụ cho hắn thôi " Nàng nhún nhẹ vai, sát thủ như nàng không biết làm được mấy công việc bưng bê trà nước như vậy được không? Xuyên không cũng không yên nữa.
Hai người há hốc mồm, phục vụ cho Nhiếp Chính Vương? Vậy không phải là đi tìm chết sao? Lưu Yên Nghiên đưa tay ngăn lại lời bọn họ " Ngừng, ta biết hai người định nói gì, ta không sao, ta có thể làm được. Bây giờ ta rất mệt, ta muốn ngủ "
Cơ thể này đúng là yếu thật, chỉ cử động chút xíu thôi cũng mệt nhừ ra. Lưu Biên, Trịnh Liệt đồng loạt thở dài rồi đi ra ngoài. Lưu Yên Nghiên đúng là một cường nữ tử, nàng không giống các nữ nhân khác chỉ yểu điệu, yếu đuối và chỉ biết cầm kì thi hoạ, sau đó chờ một nhà gia thế tốt mà gả đi.
Sáng hôm sau, ngoài trời mưa rào ướt cả mảnh đất, bùn đất dính lên các cửa trại. Lưu Yên Nghiên xếp mền gối bên trong. Nàng mặc một bộ nam trang nâu nhạc, tóc búi cao, trên khuôn mặt không tì vết che phủ bởi một tầng băng lãnh.
Bước đến cửa trại nhìn ra ngoài, binh lính bất chấp mưa vẫn đi tuần như bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-bao-thu/2971066/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.