-Lan nhi a, con ăn cái này đi- Liễu Kim Dung gắp thức ăn vào bát DươngNgọc Lan, nư nhân này mà biết Dương Ngọc Lan này không phải nữ nhi củabà thì sẽ như thế nào?
Tiểu Mai ở ngoài nhìn Liễu Kim Dung thương cảm, lặng lẽ lau nước mắt.
Ăn xong Dương Ngọc Lan leo lên giường ngủ trưa. Đang ngủ bỗng sực tỉnh,nóng chết nàng mất thôi. Tại sao lại nóng như vậy a? Điều hòa, đi bậtđiều hòa. Ấy! Quên cái thời cổ lỗ sĩ này lấy đâu ra điều hòa mà bật?
”Tiểu Mai đâu? Quạt cho ta. Nóng chết ta rồi” Dương Ngọc Lan hô to, vừa hôvừa cởi hai lớp y phục ngoài. Thế nào mà nữ nhân thời này chịu nóng giỏi thế?
Tiểu Mai cầm quạt giấy chạy vào. Đứng cạnh giường DươngNgọc Lan phe phẩy quạt. Cứ một lúc Dương Ngọc Lan lại hô quạt mạnh lên. Tiểu Mai cứ tăng tốc dần rồi lại giảm rồi lại tăng. Sức chịu nóng củatiểu thư này thật kém a.
”Sao mà nóng thế? Mau đưa ta đi tắm cho mát” Dương Ngọc Lan kéo tay Tiểu Mai ra ngoài, thẳng phòng tắm mà đi.
Tiểu Mai phân phó người đi chuẩn bị nước.
Nước chuẩn bị xong Dương Ngọc Lan nhảy cái bõm xuống bể nước. Cảm giácmát lạnh truyền toàn thân. Thật dễ chịu, Dương Ngọc Lan thật ra khôngbiết bơi. Ngồi lại một chỗ Dương Ngọc Lan thư thái hưởng thụ cảm giácmát mẻ này.
”Tiểu thư à! Gần nửa canh giờ rồi mau ra ngoài kẻo lại ốm” Tiểu Mai ở ngoài sốt sắng nói vọng vào trong.
”Không ra đâu! Ở ngoài nóng lắm!” Dương Ngọc Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ba-dao/2403392/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.