Thư Vũ Trạch dọc theo đường đi vẫn dùng một loại ánh mắt mập mờ, lưu chuyển qua lại giữa hai người, mẫu thân thân yêu và Tề vương gia, thỉnh thoảng còn len lén cười.
Thật sự là sang sớm hôm nay cậu không cố ý, bình thường cũng hay gọi mẹ mình thức dậy, hơn nữa đã nói hôm nay sẽ đi Hội quán Thiên Kim rồi, cho nên không thể trễ được, Lâm Tuyết Nhi cũng đã đến tìm bọn họ rồi.
Chỉ là không nghĩ tới người ra mở cửa phòng, cư nhiên không phải mẫu thân, mà là Tề vương gia phụ thân!
"Phốc. . . . . . Ưmh ưmh ưmh! Ha ha ha ha!"
Vừa nghĩ tới, Thư Vũ Trạch nghĩ tới buổi sáng sau khi mở cửa phòng, Tề vương gia y phục còn có không được chỉnh tề, nhăn nhúm, gương mặt thối bực dọc vì chuyện tốt bị cắt ngang, lại thấy khi lên xe ngựa thì khuôn mặt đã hoàn toàn khác, dáng ngồi thẳng đứng, khuôn mặt không chút ngượng ngùng, cậu không nhịn được đã lén cười.
Mà so sánh với Thư Vũ Trạch cười trộm, trong góc xe ngựa, Bạch Cầu đại nhân xưa nay tinh thần đều sáng láng, cực kỳ có tinh lực, hôm nay tâm tình cực kỳ xuống thấp!
Từ lúc vừa lên xe ngựa Bạch Cầu đã co rút thành một cục, vùi ở trong góc xe ngựa, cả góc hình như cũng trở nên âm u hơn, Bạch Cầu buồn bã, cả đầu chui ở trong góc, nhưng cái đuôi to không ngừng phẩy phẩy, thật đứng là một sinh vật có linh tính, nếu không thì Bạch cầu chỉ là một con chồn tuyết bình thường mà thôi.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ap-dao-vuong-gia/1622869/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.