Trên con đường mòn nhỏ, một chiếc xe ngựa chậm chạp đi tiếp, người trên xe hình như cũng không có bất kỳ ý tứ gấp gáp, xe ngựa không có chút dấu hiệu muốn đuổi đường, ngược lại rất có cảm giác vài phần du thưởng (ngao du thưởng thức).
Bây giờ cũng đã cuối tháng sáu đầu tháng bảy, chung quanh cây cối sum xuê, xanh um tươi tốt, Lục Diệp mắt sáng, không khí trong rừng vô cùng sảng khoái, mà chỗ này mới vừa được một trận mưa lớn tưới qua, cảm giác cực kỳ mát mẻ, cho dù trong không khí giống như có mùi bùn hòa quyện cùng mùi cỏ non thơm mát.
Bên trong xe ngựa, hương đàn hương nhè nhẹ lượn lờ làm người ta có vài phần sảng khoái!
Vén rèm lên, gương mặt tuấn tú lộ ra, chỉ là sắc mặt tái nhợt cùng tiều tụy, mà đầu tóc bạc càng làm hắn thêm bắt mắt.
"Ngươi làm như vậy có đáng giá không, vì một nữ nhân không thuộc về ngươi, hoàn toàn không chú ý đến tính mạng của mình, làm như vậy mất nhiều hơn được đấy!" Bên trong xe ngựa còn có một nam nhân khác, ngước mắt nhìn nam từ thân thể yếu đuối trước mặt, lạnh lùng nói. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Có cái gì mà được nhiều hơn mất chứ, ta thích là được! Ta thích! Muốn làm sao là chuyện của ta, ngươi chỉ cần giúp một tay là được!"
Nam nhân tóc trắng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tùy ý cười cười, nụ cười ôn hòa như cây liễu, nhưng nếu như chú ý đến hai mắt của y, sẽ phát hiện đôi đồng tử kia không giống bình thường, màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ap-dao-vuong-gia/1622863/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.