"Bảo bối, làm sao ngươi có thể nói như vậy, vi sư chính là nhớ ngươi!" Lão già nhìn chằm chằm tạo hình xinh đẹp, bộ mặt buồn bã.
"Được rồi, con trai, chúng ta trở về tìm cha con đi! Dù sao ở chỗ này cũng không có chuyện gì quan trọng lắm để ở lại lâu thêm, hơn nữa còn có một co ruồi to ở chỗ này, rất chướng mắt!"
Thư Nhã Phù đưa tay ôm lấy Vũ Trạch vào trong ngực, khẽ mỉm cười, bộ mặt không sao cả, mở miệng nói.
Tính cách của sư phụ mình, Thư Nhã Phù cũng cực kỳ hiểu rõ, nhiều năm chung đụng như vậy, đã sớm để cho nàng biết được một cái đạo lý.
Lão già này căn bản là người có tính tình cổ quái, và dường như các loại cổ quái đều tập trung trên người của lão già này!
Đối với hắn không nên dùng thái độ đối với người bình thường mà đối đãi được, nếu không hắn rất có khả năng làm cho người có loại kích động, tức đến thổ huyết mà chết!
"Lê Hi, chúng ta đi thôi, chắc chắn Trình Mộng Nhi tiểu thư còn nhiều tiết mục hay, quan trọng cần biểu diễn, cho nên mới dừng lại nơi đây, trên đường đi chúng ta nên thuận tiện giúp tuyên truyền một tay là được rồi, ta nghĩ Trình tiểu thư nhất định sẽ rất vui vẻ đấy!!"
Quay qua nhìn Lê Hi, Thư Nhã Phù dùng vẻ mặt như có chuyện lạ, nhưng nhìn bộ dáng ngây ngốc của Lê Hi, nàng thật đúng là đồng tình.
Nếu nàng nhớ không lầm thì Lê Hi chính là thủ hạ của tên ruồi bọ này, ban đầu Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ap-dao-vuong-gia/1622860/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.