🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bị mấy người làm mang ném ra Tề Vương phủ, Khương San San ngồi trên mặt đất ngoài cổng chính, nhìn ánh mắt người chung quanh thần sắc trào phúng cùng khinh miệt, còn có khi đó thỉnh thoảng truyền tới lời bàn luận xôn xao, d∞đ∞l∞q∞đ, trong tai Khương San San, tất cả âm thanh đều là chuyện cười nàng không biết tự lượng sức mình, đùa cợt nàng mất mặt xấu hổ.
Nam Cung Thần, An Thất Thất! Khương San San ta chưa từng có ngày hôm nay, không chịu nổi như vậy!
Ngươi đã không để cho ta tốt hơn, vậy ta tuyệt đối sẽ không để cho hai người các ngươi tốt hơn! Trong thành Khai Dương lớn như thế không lẽ không có chỗ nào cho Khương San San ta.
Chậm rãi đứng lên, trên mặt Khương San San không có bất kỳ biểu cảm nào, lạnh nhạt thậm chí có thể nói là lạnh lùng nhìn cửa lớn Tề Vương phủ đóng chặt, đáy lòng yên lặng lập lời thề đối với mình, nàng nhất định phải báo thù, đều là An Thất Thất hại nàng giống như chó nhà có tang bị ném ra vương phủ!
An Thất Thất, những ngày an nhàn của ngươi sẽ không quá lâu!
"Vương Gia tới An cô nương chắc là có lời muốn tán gẫu, Diệu Âm không quấy rầy hào hứng của Vương Gia cùng An cô nương, xin được cáo lui trước!"
“Liên Thu cũng xin cáo lui!"
Khi Khương San San bị thị vệ vô tình kéo ra ngoài, cho dù là người không có đầu óc, cũng biết hiện tại không thể ở trước mặt của Tề vương, Diệu Âm cùng Liên Thu cũng nhanh chóng rời khỏi.
"Đều đi rồi, ngài tới đây là có chuyện gì sao?" Nhìn chung quanh cũng không còn người, Thư Nhã Phù càng đem thân thể hướng trên giường êm, hơi híp mắt lại cũng không nhìn Nam Cung Thần, chỉ là tùy ý mở miệng nói.
"Trên tay ngươi có hai loại độc kia?" Ánh mắt Nam Cung Thần nhìn về phía nữ nhân lười biếng, đáy mắt càng thêm mấy phần thần sắc phức tạp.
An Thất Thất không giống với những nữ nhân khác, khi đối mặt với hắn, cơ hồ tất cả nữ nhân đều sẽ có thần sắc kinh ngạc cùng ái mộ, nhưng mà ở tại thời điểm nhìn đến hai chân của hắn, lại lộ ra thương hại cùng. . . . . . Đáng tiếc!
Nếu như không phải thân phận của hắn là Vương Gia, sợ rằng những nữ nhân này sẽ sợ tránh không kịp, nơi nào còn có thể dính sát giống như bây giờ.
An Thất Thất cũng là An Lan, mặc dù ban đầu thần sắc nữ nhân này có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là thưởng thức, cũng không có lộ ra thần sắc giống như những nữ nhân khác, ánh mắt của nàng rất đẹp rất linh động, và. . .d∞đ∞l∞q∞đ . . .
Và rất giống cặp mắt của Thư Nhã Phù!
Nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù trên giường êm, ánh mắt Nam Cung Thần chợt rơi vào trên hai mắt Nhã Phù, bên khóe miệng cũng không cầm được từ từ nâng lên đường cong, mấy phần hăng hái, mấy phần tà mị, còn có một chút tò mò!
Hắn đối với thân phận của An Lan càng thêm tò mò!
"Thế nào, ngài muốn độc kia? Đây cũng không phải là đồ có thể tùy tiện đưa cho ngài, trên tay ta chỉ có một loại trong đó, ngài hẳn là đã ngửi qua khăn tay ta vẩy một chút, bên ngoài một loại cùng hỗn hợp hương Minh Lan, ta chỗ này không có, ta không thích dùng cái loại độc đó, dùng quá phiền toái, cần hai loại mới dùng được, có cái công phu kia ta thà tự mình chế thuốc độc, độc chết kẻ địch."
Nhã Phù nhắm cặp mắt, cũng không có thấy ánh mắt cùng bên khóe miệng Nam Cung Thần thoáng ý cười, chỉ là nhu nhu mi tâm tùy ý mở miệng nói.
"Không cần, Bổn vương chỉ nói một chút. . . . . ." Chậm rãi mở miệng, Nam Cung Thần nhìn chằm chằm Nhã Phù, con ngươi chợt co rụt lại.
Thật rất giống! Cảm giác trên vô cùng giống!
Giọng nói chuyện mặc dù Thư Nhã Phù cùng An Thất Thất chênh lệch rất nhiều, Thư Nhã Phù sẽ cẩn thận thủ lễ nghi quy phạm, làm bộ dáng vẻ như một đại gia khuê tú, nhưng trong lời nói lại không khỏi lộ ra cá tính cùng tiêu sái, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn, mà An Thất Thất càng thêm liều lĩnh cùng tùy ý, lúc nói chuyện cảm giác rất giống Thư Nhã Phù!
Mặc dù thời điểm hai người nói chuyện giọng nói hoàn toàn bất đồng, Thư Nhã Phù mềm mại thanh thúy, An Thất Thất trầm thấp hơn một chút, nhưng đều là giọng nữ mềm mại.
Hai người đều có một con trai lớn khoảng sáu tuổi . . . . .
Tròng mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần, trước khi tới thời điểm lạnh lùng trầm thấp, vào thời khắc này đổi lại một loại thần sắc thâm thúy mà dồi dào, cái loại muốn vạch trần chân tướng đó, ý tưởng đào móc ra diện mạo chân thật của nữ nhân trước mắt càng phát mãnh liệt.
"Ngài. . . . . . Ặc, cái người này nhìn ta làm cái gì?" Thư Nhã Phù mới vừa mở hai mắt ra nhìn sang, trực tiếp chống lại ánh mắt hào hứng bừng bừng của Nam Cung Thần, đột nhiên sững sờ, đưa tay sờ sờ gò má của mình, hình như không có dính gì cả!
Nháy nháy cặp mắt, không giải thích được nhìn Nam Cung Thần, người này đã xảy ra việc gì?
Đột nhiên tâm tình trong nháy mắt liền trở nên sáng sủa, cùng mới lúc đi vào âm trầm lạnh lùng căn bản cũng không có thể so sánh được, tâm tình bất định, biến đổi thất thường!
Không hổ là tính tình quái dị, khó có thể suy nghĩ Tề vương gia cổ quái!
Ban đêm lặng lẽ, trên bầu trời không thấy được bất kỳ ánh sao lóe lên, mây đen nặng nề đem một khoảng trời lớn như thế cũng che lại, khiến đêm tối càng trở nên hắc ám, không có ánh trăng sáng tỏ, không có ánh sang của vài ngôi sao!
Phủ đệ Tam hoàng tử, Nam Cung Hữu mặt hứng thú nhìn nữ nhân trước mắt, không ngờ nữ nhân trước mắt lại có thể biết tìm tới cửa!
"Khương San San, nếu như Bổn cung không có nhớ lầm, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn, ngươi là người Uyển Quý Phi đưa vào Tề Vương phủ hầu hạ Vương Gia, sao hôm nay lại đến phủ đệ của Bổn cung?" Tam hoàng tử mang theo vài phần hăng hái cùng nghi hoặc, nhìn nữ nhân trước mắt có mấy phần nhếch nhác.
Y phục trên người Khương San San đã dính bụi đất, bị ném ra khỏi Tề Vương phủ, mà người không có đồng nào, nàng ta lại không có chỗ để đi, Khương gia cũng đã mất đi địa vị, huống chi nàng là nữ nhân bị Uyển Quý Phi đưa vào Tề Vương phủ, có thể đi nơi nào?
Địa phương nào cũng không thể đi, mà đều muốn đối phó đường đường Tề vương gia, chỉ bằng vào nàng một người năng lực căn bản là không làm được!
Cho nên nàng đi tới nơi của Tam hoàng tử, nếu Nam Cung Thần không muốn tiếp nhận nàng, nàng tuyệt đối cũng sẽ làm những người khác an tâm lấy được hắn, bất luận kẻ nào! Mặc kệ Thư Nhã Phù, hay là An Thất Thất đều được, họ cũng làm phiền con đường của nàng, nếu như không phải hai người bọn họ, nàng sẽ không rơi vào tình trang như thế này.
"Tam điện hạ, tiểu nữ là Khương San San, nhưng hôm nay đã không còn là người của Tề Vương phủ, Điện hạ có thể yên tâm!" Khương San San cười chân thành đi lên trước, trên mặt như cũ có chính nàng kiêu ngạo cùng tự tin, đáy mắt mang theo nụ cười thản nhiên còn có hận ý chon sau vùi lấp.
"Tam điện hạ, ta nghĩ Điện hạ ngài phải là muốn đối phó Tề vương đấy! Mà hôm nay ta tới là giúp Điện hạ ngài, nếu như không nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không tùy ý đến phủ bái phỏng."
"Ồ! Tại sao bản cung phải tin tưởng ngươi, bộ dạng này của ngươi . . . . . . Hẳn là bị đuổi ra khỏi vương phủ? Ha ha, thật hiếm thấy, phải nói Thập đệ thích bán vào trong thanh lâu hơn." Nam Cung Hữu hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn nữ nhân trước mắt.
Nam Cung Thần kia có thể dễ dàng đối phó sao?
Ở Nam Cung Hữu xem ra, một nữ nhân bị Nam Cung Thần đuổi ra vương phủ căn bản cũng không có bất kỳ chỗ dùng, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, nếu như nói nữ nhân này hay là đang trong vương phủ, như vậy còn có thể suy nghĩ một chút lấy ra lợi dụng tốt một phen, nhưng là hiện tại nữ nhân đến cửa chính Tề Vương phủ đều không vào được, thì có ích lợi gì!
"Tại sao? Điện hạ, ta biết rõ nhược điểm của Tề vương gia! Khi quân phạm thượng phải là tội danh cũng khá lớn rồi. . . . . . Ngài nói đi!"
Đối mặt chất vấn của Nam Cung Hữu, Khương San San cũng không có bất kỳ e ngại, vẫn mang theo nụ cười tự tin đứng trước mặt của hắn.
Nàng hôm nay tìm đến Nam Cung Hữu cũng đã chuẩn bị xong, nói như thế nào để Nam Cung Hữu bằng lòng trợ giúp nàng đối phó Tề vương! Nàng nhất định phải nhìn An Thất Thất, nữ nhân này biết cái chết là thế nào!
"Nhược điểm? Ngươi phải biết, khi quân phạm thượng là tội lớn đủ chém đầu, ngươi phải nghĩ rõ, đừng tin miệng nói bậy!" Thần sắc lạnh lẽo, Nam Cung Hữu ngồi thẳng thân thể nhìn về phía nữ nhân trước mắt tràn đầy tự tin, nàng ta là một nữ nhân bị ném ra Tề Vương phủ, vẫn có thể biết cái cơ mật gì.
Y rất hiểu Nam Cung Thần, hắn tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân râu ria biết quá nhiều chuyện!
"Điện hạ, tin tức này ta có thể bảo đảm nhất định là thật! Nhưng mà ta hi vọng Tam điện hạ có thể đồng ý yêu cầu của ta, như vậy ta sẽ đem những chuyện mình biết nói cho ngài!" Khương San San tin tưởng hắn nhất định sẽ đồng ý.
Nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt chắc chắn, Nam Cung Hữu cũng có mấy phần tò mò, nàng ta biết chuyện gì! Nhưng hắn cũng sẽ không tùy tiện bị một nữ nhân định đoạt. . . . . .
"Ngươi nói điều kiện một chút!"
"Điện hạ, ta muốn trở thành trắc phi của ngài, hơn nữa yến tiệc Đoan Ngọ lần này, San San hi vọng Điện hạ có thể mang ta ra ngoài!"
Nghe được Nam Cung Hữu nói có ý đồng ý, đáy mắt Khương San San chợt lóe lên, trực tiếp đem điều kiện chính mình đã nghĩ kỹ nói ra, nàng nhất định sẽ lấy một loại tư thái thật cao, đến lúc đó xem An Thất Thất sẽ như thế nào rơi xuống!
"Muốn trở thành nữ nhân của Bổn cung? Nữ nhân ngươi chính là có mấy phần tư sắc, lại có mấy phần gan dạ sáng suốt cùng đầu óc, còn biết tìm được đến trong phủ Bổn cung !" Nam Cung Hữu đi lên trước, đưa tay nắm cằm Khương San San, đem khuôn mặt mềm mại xinh đẹp đáng yêu của nàng ta từ từ nâng lên, trái phải xem cẩn thận chu đáo, cười lạnh một tiếng mở miệng nói.
"Đây là đáp án của Điện hạ? !"
"Đáp ứng ngươi lại ngại gì! Chỉ cần ngươi phải nói có giá trị!" Nam Cung Hữu thu tay lại, tùy ý nói, thu một nữ nhân thì như thế nào, chỉ là bên cạnh nhiều thêm người ấm giường thôi, nếu như có thể đổi được một ít chuyện của Nam Cung Thần, ngược lại đáng giá.
Khương San San nghe được Tam hoàng tử đồng ý yêu cầu của mình, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, mà đồng thời trên tay Nam Cung Hữu phương hướng chuyển động, trực tiếp leo lên eo Khương San San, dùng sức đem cả người nàng kéo vào trong ngực, một cái tay khác khơi lên cằm của nàng, từ từ cúi đầu, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn, gương mặt tuấn dật thấp xuống, mặt của hai người cơ hồ thiếu chút nữa cứ đụng nhau: "Này ái phi có phải nên nói cho Bổn cung biết hay không!"
"Điện hạ!" thân thể Khương San San mềm nhũn áp lên ngực Nam Cung Hữu, trên mặt kiều mỵ, đôi tay ôm cổ Nam Cung Hữu, kê vào bên tai của hắn nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ.
Từ từ, một nụ cười cười lạnh từ bên khóe miệng đổ xuống, đồng thời đáy mắt tràn đầy hỉ sắc, hiển nhiên Khương San San mang tới tin tức hắn rất hài lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.