Khi Liễu Trì chạyđến, có chút kinh ngạc nhìn không khí kỳ quái giữa ba người, mà sắc mặtcủa Vương Gia nhà mình hình như có gì đó không đúng. "Vương Gia!" Tiến lên, Liễu Trì kinh ngạc khi thấy tay Nhã Phù còn đặt trên tay cầm của xe lăn. "Liễu thị vệ!" Nhìn Liễu Trì chạy ra, Thư Nhã Phù tự nhiên đi tới bên cạnh, nhường chỗ, khẽ gật đầu với Liễu Trì một cái. "Liễu Trì, trở về Vương phủ!" Mắt phượng của Nam Cung Thần liếc Thư Nhã Phùmột cái, lạnh giọng hạ lệnh, gương mặt căng lên đôi môi mím chặt, tròngmắt màu hổ phách có mấy phần sắc giận cùng ý lạnh. Trong lòngLiễu Trì kinh ngạc, hình như Vương Gia đang tức giận? Đây rốt cuộc làchuyện gì xảy ra, Vương Gia vào cung gặp hoàng thượng, lúc trước ngheđược Vương Gia lại là từ trong cung Uyển Quý Phi đi về phía cung củaThái hậu, y còn tưởng rằng nghe lầm. Quan hệ của Vương Gia vàUyển Quý Phi xưa nay khá xa lánh, chưa bao giờ chủ động đến cung UyểnQuý Phi, huống chi Vương gia đi đứng bất tiện, không thích người khácnhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, bình thường cũng ít ra khỏi vương phủ,càng sẽ không đến nơi có nhiều người.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Hôm nay trong cung Thái hậu đang cử hành yến tiệc, nơi nhiều người này Vương Gia cũng xuất hiện! Thần sắc Liễu Trì quái dị, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, tiến lênnhận lấy công việc của Thư Nhã Phù, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn vềphía Thư Nhã Phù. Hôm nay Vương Gia quái dị có phải liên quan với Thư Nhã Phù hay không? Lần trước cũng tự mình đến Hầu phủ gặp nàng,hiện tại lại để cho nàng đẩy xe lăn? Xưa nay Vương Gia khôngthích người khác đến gần, xe lăn ngoại trừ y và Băng Đồng, chưa bao giờđể cho những người khác đẩy, sau lưng vĩnh viễn chỉ có thể cho nhữngngười mình tin tưởng, đây là hiểu biết của y và Băng Đồng với Vương Gianhiều năm qua. Nhưng mà hôm nay, Vương Gia để cho Thư Nhã Phù đứng ở sau lưng đẩy xe lăn! Nam Cung Thần và Liễu Trì rời đi, cũng chỉ còn lại Thư Nhã Phù và Nam CungTriệt, Nam Cung Triệt khôi phục nụ cười mỉa phong lưu trước sau như một, ánh mắt đùa giỡn quan sát Thư Nhã Phù, đánh giá xung quanh, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng tà ác. "Nhìn cái gì vậy? Trong cungkhó nói, có lời gì đợi sau này hãy nói!" Gương mặt lạnh lùng, Thư NhãPhù bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, vòng qua Nam Cung Triệt đi về phíacung của Thái hậu, bữa tiệc này còn chưa kết thúc, nàng hộ tống Uyển Quý Phi rời đi, bây giờ xuất cung cũng không tốt. Nam Cung Triệt này đừng tưởng là một loại phong lưu đơn giản, đoán chừng cũng là một người thông minh, sợ rằng muốn che giấu cũng không dễ dàng. Thư Nhã Phù đi vào, Nam Cung Triệt cũng vào theo, hơn nữa hắn còn đi rất gần với nàng. Không nghĩ từ sau lưng truyền đến thanh âm của Nam Cung Triệt, nói thầm mộttiếng, nàng giật mình lảo đảo thiếu chút nữa té ngã: "Không ngờ đại tiểu thư Thư gia lại uy mãnh như vậy, còn mạnh hơn cái người Thập đệ kỳ cụcđó! Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài!" Quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn người đàn ông nào đấy cố ý nói những lời này, còn làm bộ mặt vô tội không hiểu. Cắn răng, nhất định là hắn cố ý! Hai người vừa vặn cùng vào trong cung Thái hậu, trong cung truyền đến mộttiếng đàn, thanh thúy dễ nghe, d∞đ∞l∞q∞đ Cầm kỹ (kỹ năng đánh đàn) caosiêu, mang theo vài phần triền miên, giống như đang kể lại một câuchuyện tình yêu buồn triền miên, làm cho người ta muốn dừng chân, nhắmmắt say mê trong tiếng đàn, cảm thụ sự uyển chuyển của tiếng đàn. Hai người lặng lẽ từ cửa bên tiến vào, cũng không kinh động quá nhiềungười, chỉ là một màn Nhã Phù xoay người trừng Nam Cung Triệt kia, bị An Mộng Hàn xem ở đáy mắt. Nhìn dáng vẻ Nam Cung Triệt không cóchút nào để ý, mà Thư Nhã Phù cũng là lười biếng thản nhiên, thanh nhãkhông có chút nào khẩn trương, vừa nhìn chính là bộ dạng không lo lắngbị Nam Cung Triệt trách mắng, một màn kia của hai người rơi vào đáy mắtAn Mộng Hàn, càng thêm cực kỳ thân mật. Nàng ta là một nữ nhân đã có con, lại còn ở chỗ này quyến rũ Lục điện hạ! An Mộng Hàn hung tợn nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt thoáng nhìn, thấy Thư Hương Di đang trên sân khấu đánh đàn, đáy lòng có mấy phần tínhtoán. Hừ! Đợi xem ngươi còn đắc ý được bao lâu! An MộngHàn nhìn Thư Nhã Phù, đáy mắt không có ý tốt, mà Lâm Tuyết Vi và An Mộng Hàn ngồi chung một chỗ, cũng nhận thấy được tầm mắt của An Mộng Hàn,theo ánh mắt của nàng ta nhìn sang. Thư Nhã Phù đương nhiên cũngđã nhận ra ánh mắt hung ác của An Mộng Hàn, cô nương này thật sự thiếudạy dỗ mà, d∞đ∞l∞q∞đ nếu như nàng ta tới trêu chọc nàng, có thể khôngnên trách nàng không khách khí! Về phần Lâm Tuyết Vi mỉm cười gật đầuthăm hỏi, nàng cũng chỉ cười đáp trả một cái mà thôi. Một khúc thôi, Thư Hương Di cầm đàn cổ trước mặt đứng lên, chân thành đi lên trước, mỉm cười nói rằng: "Hương Di bêu xấu!" "Hay hay hay, ai gia xem nhị tiểu thư Hầu Gia thật đúng là một tài nữ* nha,Cầm kỹ tuyệt vời!" Thái hậu hài lòng cười to, nhìn Thư Hương Di càngnhìn càng xem càng thuận mắt. *: người con gái có tài năng. "Thái hậu ngài đây là quá khen ngợi nàng, cháu gái này của thần thiếp Cầm kỹcũng chỉ là hơi thông hiểu, đừng nói vũ kỹ mới là điểm mạnh, chính là kỳ nghệ cũng còn tốt hơn Cầm mấy phần!" An Quý phi ở bên cạnh Thái hậu,diễn-đàn-lê-quý-đôn tinh lực càng thêm dồi dào giúp đỡ khoe Thư Hương Di với Thái hậu. Không nhìn ra, Thư Hương Di còn là một tài nữ nha, Thư Nhã Phù xuống chỗ của mình, nghĩ tới làm sao tìm được cơ hội rời đi. "Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, Hầu Gia chính là anh hùng đương thời, chinhchiến sa trường bảo vệ biên cương nước ta, lập bao công lao hiển háchcho triều đình ta, Hương Di muội muội làm con gái Hầu Gia nhất định làkhông thể bôi đen lên mặt Hầu Gia rồi !" An Mộng Hàn đứng dậy lớn tiếngca ngợi, An Quý phi nghe lời của nàng ta.., cũng là mỉm cười gật đầuđồng ý. "Nói rất hay, hổ phụ vô khuyển tử, hai người cháu gái của An quý phi thật là không đơn giản, một tài nghệ xuất chúng, một biếtcách ăn nói, An quý phi, toàn gia thật khiến ai gia rất vui mừng!" Tháihậu bị An Mộng Hàn chọc cho một phen cười lên ha hả, nhìn Thư Hương Divà An Mộng Hàn gật đầu liên tục, tâm tình nhất thời rất tốt. Trên mặt An Quý phi nhiều hơn mấy phần hài lòng, cháu gái nàng ta nếu như có thể được Thái hậu yêu thích, vậy dĩ nhiên khiến Thái hậu giúp đỡ chỉcho một gia đình tốt, đó không còn gì tốt hơn rồi. "Tạ thái hậu nương nương tán thưởng!" Hai người Thư Hương Di và An Mộng Hàn nghe, vội vàng hành lễ tạ ơn. "Thái hậu, nương nương, nếu hổ phụ vô khuyển tử, Hương Di muội muội đã biểudiễn một phen, chắc hẳn làm con gái lớn dưới gối Hầu Gia , Phù tỷ tỷnhất định càng thêm tài hoa hơn người, nếu không để Phù tỷ tỷ biểu diễnnhư thế nào?" An Mộng Hàn nhìn về phía vị trí Thư Nhã Phù, thấyNhã Phù hoàn toàn không chú ý tới bộ dáng của các nàng,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. đáy lòng cười lạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt lại cười càng thêm rực rỡ nói. Bị An Mộng Hàn nhắc tới như vậy, mọingười mới đồng loạt nhìn về phía vị trí của Thư Nhã Phù, lúc này mớiphát hiện thì ra là Thư Nhã Phù cùng với Uyển Quý Phi đi thay quần áo,đã trở lại, họ lại không nhận thấy được. Trên mặt Thái hậu vốnđang cười lớn thấy Thư Nhã Phù trầm một chút, nghe An Mộng Hàn nói, cũng phất phất tay, gật đầu nói: "Nếu muội muội cũng đã biểu diễn, tỷ tỷkhông có bản lĩnh cũng không tiện, Thư Nhã Phù nếu không ngươi cũng biểu diễn chút gì!" An Mộng Hàn hả hê nhìn Thư Nhã Phù, đáy lòng đừng nói sảng khoái hơn, sự ngu dại từ thuở nhỏ của nữ nhân này lại hiểuđược cái gì, ở bên ngoài nuôi một con hoang bảy năm, bảy năm trước mộtchữ to đều không biết, nàng ta cũng không tin nàng thật sự có thể lần ra hoa chiêu gì .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]