“Cha, Mục Vạn là ai?”
Trần Bắc tay áo bị kéo lấy, Trần A Nam con ngươi to tròn nhìn phụ thân sắcmặt biến đổi, thậm chí bàn tay lớn run rẩy dưới lớp áo, chấn động đếntâm hồn nàng.
Rốt cuộc Mục Vạn là đại nhân vật nào, có thể khiến một người ngay cả gấu đen còn không sợ như phụ thân nàng phải trở nên e ngại?
Trần Bắc sắc mặt không tốt, nhưng là đối diện với tiểu tâm can của ông vẫnduy trì khóe môi ôn nhuận, một bộ dạng ân cần yêu thương vỗ về đầu nàng, khẽ nói.
”A Na ngoan, con ở yên chỗ này cùng tỷ tỷ, tuyệt đối không đi ra ngoài được không?”
Trần A Nam nhìn phụ thân, chỉ thấy ông trước sau đối nàng sủng nịch, yêuthương vỗ về, tuy là lòng ngứa ngáy, muốn tới xem là ai dám dọa chanàng, nhưng nàng không đành lòng cãi lời cha, cho nên cực kì nhu thuậngật đầu, khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên tươi cười, như đóa hoa đào chớmnở giữa trời xuân.
”Được, cha yên tâm, con gái tuyệt đối không đi ra ngoài.”
Sau đó nàng trơ mắt nhìn Trần gia cả nhà đi ra ngoài, Trần Phù Dung cònchạy đi, đóng cửa sảnh chính, sau đó kéo lấy tay tiểu muội muội cònngẩng người đứng đó, ấn nàng ngồi yên trên ghế.
Trần Phù Dung lúc này mới khẽ mỉm cười thanh tao, hướng tới vị đại khách quý của trượngphu ngồi bên cạnh A Nam, cười cười nói nói.
”Ngại quá, khiến Vương đại ca chê cười rồi.”
”Vương đại ca” dung nhan họa thủy chết người, xinh đẹp ôn nhuận khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007530/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.