'' Hình như có người tới đấy '' Vũ Phong đang nói chuyện với hắn , chợt có linh cảm hơi lạ , hắn nhắm mắt lại cảm nhận được có người đang tới , vì nghe thấy tiếng bước chân ngựa đang dồn dập đi ...
Y chỉ sợ là có binh lính tới , hoặc là thổ phỉ trong rừng ... Như thế thì hai bọn họ sẽ phải giết người vô tội mất thôi a ~ Nên họ phải biết cách đê đề phòng ..
Hắn nhìn y , cũng biết được , liền lôi áo Vũ Phong chạy đi , nhanh chóng nấp sau một cái cây cổ thụ , rồi ánh mắt vẫn hướng ra về phía hai con ngựa đang tiến tới , chợt thấy tim hắn đập thình thịch , hắn nhận ra bóng dáng quen thuộc đang nhảy xuống ngựa ấy , là .... :
''Ủa , sao không thấy có người ? '' Nàng nhìn vào đống lửa đang rực cháy , rõ ràng lứa không thể tự cháy mà không có người được , liền đem một dấu thắc mắc tự đặt cho mình ...
- Chắc có ai đó đang ở đây , ẩn nấp rồi _ Vũ Thần mỉm cười , rồi vỗ nhẹ vai nàng ..
Hành động đó được hắn và y nhìn thấy, vì hắn không chịu nổi , còn y thì vẫn cố nhịn , hắn bật chạy ra ngoài , hắn gọi to , khuôn mặt mừng rỡ :
''Nguyệt Minh ..''
'' Nhược Thiên ...''
Hai người họ thấy nhau thì ôm nhau , nàng là người mừng rỡ nhất , nàng thực sự nhớ Nhược Thiên vô bờ , nỗi nhớ ấy không thể nào ngưng lại trong suốt những giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-18-tuoi-mang-tam-hon-13-tuoi/1583847/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.