Để gây dựng một thế lực ngàn năm không phải chuyện dễ.
Thế nhưng phá hủy nó, lại chỉ cần thời gian của một cái chớp mắt mà thôi.
Đây, là phá hủy hoàn toàn, hay là một cơ hội sống lại từ đầu? Có lẽ.
Không phá không thể xây, phá đi rồi dựng lại.
Nhân quả cần một chữ duyên, thời điểm tới thì sẽ tới.
******
Tiết thu càng lúc càng đậm, cho dù là nơi nằm về phía nam có thời tiết luôn luôn ấm áp như Minh Đảo cũng theo làn gió tiêu tan, nghênh đón mùa đông về.
Những bông tuyết trắng lả lướt rơi trong không khí, đậu lên mặt đất và trên những cành cây trơ trọi.
Ngỡ rằng chúng đang diện những trang sức bạc với trang phục trắng tinh khiết đẹp đẽ biết bao đấy, thế nhưng lại chỉ thấy cảnh sắc càng thêm tiêu điều.
Khiến cho Minh Đảo sau khi chịu phá hủy, càng hiện ra cô đơn quạnh quẽ.
Song hùng của Minh Đảo, Thánh tế tự và Minh Đảo Vương tôn cùng nhau rớt đài.
Trung tâm quyền lực của Minh Đảo đã sụp đổ.
Tuy rằng trước khi chết, Minh Đảo Vương tôn đã giao lại quyền lực cho Âu Dương Vu Phi, nhưng cũng không có cách nào thay đổi trời đất.
Dân chúng Minh Đảo lâm vào lo sợ và khiếp hãi tột độ, nếu không trở nên điên điên khùng khùng dở dở hâm hâm như bị dại, thì chính là đờ đẫn như linh hồn đã chết; Muốn thay đổi mọi thứ, nói luôn dễ hơn làm.
Bởi vậy, khi Thu Ngân và Ngạn Hổ đến lúc cuộc bao vây tiêu trừ này diễn ra, lại là làm một điều tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261202/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.