Gió thu nổi lên, cành cây xào xạc.
Sự âm hàn nơi đây khiến cho người ta lạnh thấu xương.
Nắng vàng chuyển động, ánh mặt trời bao phủ muôn trùng.
Nhưng sự lạnh lẽo nơi này lại làm cho người ta cảm giác như đang chôn mình trong hàn băng vạn năm.
Trong tiếng cười điên cuồng của Thánh Tế Sư, quần chúng xôn xao đang muốn tiến gần tới cầu bạch ngọc, giờ hoàn toàn tĩnh lặng rồi.
Chỉ còn sự tĩnh mịch chết chóc, mặt mày mọi người ai nấy đều xám xịt trắng không còn giọt máu.
Đó là sự vô lực khi nội tâm bị chân tướng kinh khủng đả kích đến vỡ nát.
Mọi người trong nháy mắt đều mờ mịt, chỉ còn biết đứng ngẩn ra, đờ đẫn, ngây dại.
Thiên nhai tĩnh lặng, trong nhất thời, trên đỉnh núi vạn người, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của Thánh Tế Sư, cuốn bay theo gió.
Khiến cho người ta sởn cả da gà.
Đứng bên vách núi kia.
Liên Khinh vốn vẫn hả hê nhìn một màn này, giờ đây cũng thu hồi ánh mắt giễu cợt và cừu hận, kinh ngạc mở to mắt.
“Làm sao có thể?”
Lẩm bẩm tự nói, chân mày Liên Khinh nhíu chặt lại.
Nàng đối với những người cầm quyền Minh Đảo, có cừu có hận.
Nhưng không có nghĩa là nàng đối với dân chúng Minh Đảo cũng hận thù không chết không dứt.
Đáp án kinh thiên động địa như vậy lại bị tiết lộ ra ngoài.
Đây không phải là tai họa đối với người cầm quyền.
Mà là tai họa cho tất cả mọi người Minh Đảo.
Đây… đây quả thực là làm cho người ta không thể tin được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261200/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.