“Sông này, tên là Lạc Hà, vạn vật không thể nổi, chỉ trừ có tóc sẽ không bị chìm xuống, còn lại đều không thể nổi được.”
Âu Dương Vu Phi nhìn Lạc Hà trước mắt, trầm giọng nói.
“Ta có từng thấy qua trên “Dị chí tạp đàm”, ở thế giới địa ngục u tối, có một con sông Vong Xuyên, vạn vật không thể nổi trên đó, cho dù là linh hồn.
Con sông này, có lẽ là sông huynh đệ của sông đó rồi.”
Âu Dương Vu Phi nói đến đây thì buồn cười, nhưng bây giờ cười cũng không nổi.
Con sông này không thể chở được bất kỳ vật nặng gì, thuyền, ván gỗ, đá… Dù là vật gì cũng không thể nổi trên bề mặt của nó.
Không có cách nào mượn lực để qua.
Một khi bước vào trong nước, mặc kệ võ công của ngươi cao cường tới đâu, cũng phải chịu cảnh chết chìm dưới làn nước sâu mà thôi.
Chỉ là một con sông “Lạc Hà”, nhưng nào ai biết được dưới đáy của nó đã nuốt chửng bao nhiêu vạn vật.
Nhìn qua thì xinh đẹp như dải gấm bạc trải dài trên ngân hà.
Kỳ thực, đằng sau vẻ mỹ lệ đó, là sự hiểm độc khôn cùng.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu liếc nhìn nhau một cái, vẻ thận trọng trong mắt đã không thể che giấu được nữa.
“Không có đoạn nào có thể vượt qua sao?”
“Không có, chiều rộng của con sông luôn giữ nguyên như vậy suốt từ đầu đến cuối, vĩnh viễn không đóng băng, cũng vĩnh viễn không cạn đi.”
“Thế cửa ải thứ hai này có lựa chọn nào khác không?”
“Không có, Lạc Hà này quây thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261187/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.