Hiên Viên Triệt thấy vậy liền bước tới, khom người hướng Nạp Lan Thủy hành lễ.
Sau đó cầm lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn Nạp Lan Thủy nghiêm nghị nói: “Nguyệt Nhi đã là thê tử của ta, cả đời này cũng sẽ là thê tử của ta.
Dù giàu hay nghèo, dù sống hay chết, dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục, cả đời này mãi mãi bên nhau, vĩnh bất phân ly.”
Không một lời nói dư thừa, nhưng từng câu từng chữ lại thể hiện sự kiên định vô cùng.
Nạp Lan Thủy nghe vậy chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt một cái, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, lại nhìn thấy ánh mắt hai người đang nhìn nhau, trên khóe môi đều là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Mắt, thoáng chút trầm xuống, một lúc lâu sau mới khổ sở mở miệng: “Mặc kệ phải trải qua gian khổ?”
“Chúng ta đã trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng cũng chưa từng buông tay. Mặc kệ trước mắt bị người nào quấy phá, thế lực nào ngăn cản cũng quyết không buông tay.”
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, lời nói như chém đinh chặt sắt.
Nạp Lan Thủy nghe vậy cắn cắn môi dưới, nhìn Lưu Nguyệt, hỏi: “Nguyệt Nhi, còn con?”
“Giống chàng!”
Chỉ có hai chữ, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Tả, Hữu hộ pháo Minh Đảo nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lưu Nguyệt cũng không đợi bọn họ mở miệng nói gì, đột nhiên quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tình yêu của ta ta làm chủ, ai cũng không được phép can thiệp, càng không có quyền ngăn cản.
Minh Đảo, hừ, các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261164/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.