Gió thu thổi qua thảm cỏ, vang lên những tiếng sàn sạt hoang vu. 
Trời xanh mây trắng, chiến trường bên này đã vào thời khắc mấu chốt. 
Giương mắt, nhìn phương hướng Độc Cô Dạ biến mất, Âu Dương Vu Phi khẽ nhíu mày. 
Tình cảm của người này với Lưu Nguyệt như thế nào, hắn vô cùng hiểu rõ. 
Ngày ấy đến phá ngang hôn lễ ở Ngạo Vân quốc. 
Dù biết rất rõ là Lưu Nguyệt diễn trò, vậy mà vẫn ôn nhu thuận theo, phối hợp vô cùng hoàn mỹ. 
Đến cuối cùng đồng ý đưa lương thực, chỉ vì sợ nàng bị khi dễ (ức hiếp). 
Những chuyện khác hắn không biết, nhưng chỉ cần bằng việc này cũng thấy được, đã lún quá sâu rồi. 
Vì một người, Độc Cô Dạ hắn dụng tâm (chú ý, quan tâm cẩn thận) đến mức chịu để mình bị thiệt. 
Trong lòng không ngăn được thở dài một hơi. 
Chẳng qua là, đáng tiếc, cũng như chính mình, đến cuối cùng chung quy vẫn chiếm không được. 
Chẳng qua là, nhờ mình hiểu được, sớm buông bỏ cảm tình này, nên bị cuốn vào không sâu. 
Mà Độc Cô Dạ, sợ rằng, sợ rằng…. Ài…. 
Khẽ lắc đầu, Âu Dương Vu Phi cúi đầu xuống. 
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được Độc Cô Dạ trước, có khi nào kết quả này sẽ cải biến chăng. 
Nếu là Lưu Nguyệt gặp được hắn trước, có khi nào kết cục này sẽ thay đổi chăng. 
Oán cũng chỉ là oán, bọn họ vẫn đã tới trễ một bước. 
Trong lòng vô vàn ý niệm chạy qua, mắt vô ý liếc nhìn khuôn mặt Lưu Nguyệt, đôi mắt đen nhánh, lúc này mở to, nhìn về phương hướng Độc Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261156/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.