Nghe thấy là bồ câu đưa thư của Đỗ Nhất, đáy mắt Lưu Nguyệt chợt rung động.
Sau đó lại rất nhanh khôi phục thành sóng yên biển lặng, lặng lẽ đưa tay ra, nhận lấy bồ câu đưa thư của Đỗ Nhất từ trong tay Hàn Phi.
Âu Dương Vu Phi đang nằm trên mặt đất nghe nói thế khẽ nhíu mày, ngồi dậy.
Đỗ Nhất truyền tin, chỉ có một nội dung duy nhất, là về Hiên Viên Triệt.
Mở thư nhìn vào.
Nội dung bên trong là điều nàng quan tâm nhất, nhưng cũng là điều nàng không dám nghĩ đến nhất.
Chữ viết rất đơn giản, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Thái thượng hoàng Thiên Thần đáp ứng yêu cầu của Lưu Nguyệt! Thật rõ ràng, thật trực tiếp, lưu loát gãy gọn, thậm chí một chút chần chừ cũng không có.
Giống như yêu cầu này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cứ như đây không phải là trường hợp chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.
Mi hơi hơi rủ xuống, Lưu Nguyệt thu hồi bồ câu đưa thư Đỗ Nhất gửi đến.
Chuyện này, vốn chỉ là chuyện nhỏ.
Xoay người, Lưu Nguyệt không nhìn đến Âu Dương Vu Phi cùng Hàn Phi, bước chân khẽ nhấc, đi xa dần.
Âu Dương Vu Phi ngồi dưới đất, nhìn Lưu Nguyệt càng đi càng xa, đã không còn biết có thể nói gì, có thể làm gì.
Chỉ có thể thở dài.
Ngoài thở dài, vẫn chỉ có thở dài.
Hàn Phi bên cạnh thấy vậy, ngây ngốc sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình.
Hai người này làm sao vậy? Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút không khí mát lạnh.
Trăng, càng sáng càng tròn.
Bức thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261134/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.