Gió núi lạnh thấu xương, rõ ràng không xảy ra tàn sát ở bất cứ nơi nào, nhưng cơn gió lại đậm mùi máu tanh nồng một cách quái dị.
Roi dài màu đen quấn chặt hai thân hình, mỗi mũi tên đều xuyên thấu cả hai.
Cứ thế đứng sững trên lưng núi không đổ xuống.
Sườn núi và lưng núi.
Rõ ràng là gần gụi đến thế, lúc này lại trở nên xa xôi đến vậy.
Lưu Nguyệt không thiết nghĩ ngợi từ trên sườn dốc trượt thẳng xuống, đóa huyết hoa nhanh chóng nở rộ trên vạt áo.
Thế nhưng, không chút nào có được sự quan tâm của Lưu Nguyệt.
Vừa lao xuống lại vừa như lăn xuống, Lưu Nguyệt gần như hung ác mà xông đến trước mặt Hiên Viên Triệt.
Chủy thủ trong bàn tay run rẩy chém xuống một nhát cắt đứt cây roi quấn chặt hai người, Lưu Nguyệt túm lấy thân thể của ả nữ Tôn đã tắt thở nhưng vẫn không dám xuống tay.
Những mũi tên cắm trong người nữ Tôn cũng đồng thời xuyên vào người Hiên Viên Triệt.
Nếu liều lĩnh dứt mạnh thân thể ả ta ra, thì đồng nghĩa với việc Hiên Viên Triệt sẽ……
“Triệt….. Triệt…..!” Lưu Nguyệt từ trước tới nay luôn luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn, bây giờ nhấn chìm cả cơ thể nàng là sự hoảng sợ tột cùng không từ nào tả hết.
“Không sao, sẽ không sao đâu mà.” Đôi môi run run nhưng vẫn cố gắng nói ra lời trấn an.
Màu màu đỏ tươi tràn ra qua khóe miệng khẽ nhếch lên của Hiên Viên Triệt, hắn nhè nhẹ nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Một cái gật đầu rất nhẹ, ôn nhu tràn ngập ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261129/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.