Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Có vết xe đổ này, Âu Dương Vu Phi không dám nhờ thủ hạ làm việc, toàn tự làm.
Chẳng qua, phía đông không sáng thì phía tây sáng.
Âu Dương Vu Phi quả thật nấu ăn rất ngon, đúng là có thể so sánh với đầu bếp của hoàng cung, ngay cả Lưu Nguyệt vốn không quan trọng lắm chuyện ăn uống cũng gật đầu khen ngợi.
Làm cho Hiên Viên Triệt thầm hận một phen, cường địch, chân chính cường địch.
Mười hạng toàn năng đó.
Gió xuân bay múa, thuyền lướt như bay.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, vượt qua vạn dặm, tới Lý Thành của Nam Tống Quốc.
Thời tiết mùa xuân rất tốt, không thể so với đầu mùa xuân ôn lạnh của Bắc Mục, cũng không thể so với thời tiết tháng hai lá liễu ló mầm lúc này của Thiên Thần.
Nam Tống Quốc ở phương nam, tiết trời đã ấm,gió nóng thổi qua, sự ấm áp của tháng bốn tháng năm.
Bến tàu người đến người đi, thuyền hàng thuyền đánh cá không ngừng ra ra vào vào, khí thế ngất trời.
“Lý Thành.
”
Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền, nhìn khung cảnh trước mắt, thấp giọng tự nói một tiếng.
Bảy ngày, từ Bắc Mục xa ngoài vạn dặm, tới mảnh đất phương nam này, chuyện như vậy kiếp này hắn lần đầu tiên trải qua.
Muốn trong vòng bảy ngày tới Nam Tống Quốc là một chuyện, tới được thật lại là một chuyện khác, hắn không phải không khiếp sợ, tuy rằng nhìn Âu Dương Vu Phi rất không vừa mắt, nhưng cũng không thể phủ nhận, Âu Dương Vu Phi, lợi hại.
Khác với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261094/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.