Làm cho ta hoài nghi nàng đã được mấy chục tuổi rồi, mới có được tâm tư như vậy, mới có được sự khôn khéo nhìn rõ hết thảy như vậy, mới có được sự từng trải như vậy?
Này, không phải là điều những người ở tuổi nàng có được .”
Dứt lời, giương mắt nhìn Lưu Nguyệt thật sâu.
Lời nói vừa giống như thở dài vừa giống như thăm dò đi vào trong tai Lưu Nguyệt, trên mặt Lưu Nguyệt không gợn sóng sợ hãi, nhưng trong sâu thẳm lại rùng mình một cái.
Chưa từng có người hoài nghi qua điểm này của nàng, chưa từng có người đem vấn đề này ra nói trước mặt nàng, nhưng, hôm nay lại bị Âu Dương Vu Phi này phơi bày ra.
Âu Dương Vu Phi này có con mắt phi thường tốt, tâm tư thật sâu, xúc giác hảo mẫn tuệ-sâu sắc.
Trong lòng gợn sóng quay cuồng, trên mặt Lưu Nguyệt lại không có thần sắc khác thường nào, tựa vào trụ đình khẽ nhấc chân lên, không làm ra phản ứng gì.
Nhìn Lưu Nguyệt không có phản ứng, Âu Dương thoáng một cái liếc mắt, như trước cười khẽ lắc đầu nhìn Lưu Nguyệt nói: “Hảo hảo, ta cũng không gạt nàng, con người của ta đây, còn muốn giữ mạng lại dạo chơi dạo chơi khắp thiên hạ này, không muốn có người vừa ổn định nền móng, đã bắt đầu chỉa mũi dùi vào mình.
Cho nên, giơ cao hai tay đến đây, tỏ vẻ chân thành, ta tuyệt đối không nhúng tay, chỉ có việc đó là của nàng.
Đồng thời, ta cũng nói một câu để cho nàng thận trọng, không nên nghĩ người của Minh đảo là đơn giản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261053/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.