Đôi mày nhăn lại hiện lên sự đau xót. Vết thương này sợ là vì ép chính bản thân thanh tỉnh, Lưu Nguyệt của hắn, Lưu Nguyệt của hắn, nữ nhân ngốc nghếch này, nữ nhân ngốc nghếch làm hắn thương tâm.
Bão táp ở sâu trong con ngươi đen chậm rãi tản đi, băng hàn cũng nhanh chóng tan ra.
Mùa xuân trở lại, vạn vật nhảy múa.
Bên môi chậm rãi vẽ lên nụ cười, đôi mắt sâu thẳm, nở rộ như đóa hoa.
Tay duỗi ra, kéo đầu Hiên Viên Triệt xuống, Lưu Nguyệt hôn lên thật sâu (Su : đây là nụ hôn thứ mấy a?).
Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt như vậy, sao có thể không yêu, sao có thể không thương?
Gắn bó như môi với răng, cực kì nóng bỏng. (Su : so hotttttttt, H đê H đê, ta chưa đủ tuổi, không phải edit , há há há )
Gió núi thổi qua, đứng trên vách núi, cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.
Tình cảm mãnh liệt tràn ra bốn phía, chung quanh mọi người muốn lồi cả mắt.
Lớn mật như vậy, không để ý đến ánh mắt của thế tục, Lưu Nguyệt này quả thực, quả thực…
Đám người Khinh Thủy không khỏi nhất tề quay đầu đi, đương sự cũng không tị hiềm, tại sao bọn họ phải tị hiềm, thật là. Nhưng trong lúc ấy lại lơ đãng đảo khóe mắt qua. Nhược thủy ba nghìn, chỉ lấy một, một đế vương mà dám nói lời như vậy, quả thực rất kinh người, bọn họ thực khiếp sợ. (Pra: Nguyên câu ý giống như câu Hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ độc sủng một người)
Trên đời, chưa bao giờ nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260811/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.