Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.
Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.
Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.
Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.
Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.
Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.
Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.
Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.
Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.
Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.
“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260720/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.