Lưu Nguyệt chỉ thiếu bay nhanh trên bậc thang dài cả trăm thước, thân hình chợt lóe, nhanh như cắt.
Vừa bước đi, vách tường vốn trên đỉnh đầu, mới bước vài bước, nó đã muốn áp Lưu Nguyệt chỉ có thể áp sát người xuống mà đi, không gian càng ngày càng nhỏ.
Trăm bậc cầu thang vốn rộng rãi thênh thang, hiện tại đến bước đi cũng khó.
Thiên tàm ti trong tay ném về phía trước, cắm vào mặt đất ở bên ngoài, Lưu Nguyệt dùng sức kéo, thân thể như mũi tên bay vọt ra ngoài.
Thân quá ảnh lưu (nôm na là thân thể đi rồi mà bóng vẫn còn ở lại, rất nhanh),túm trụ thiên tàm ti, tứng bước ra khỏi huyệt động. Phía sau ầm một tiếng, huyệt động khép chặt lại, không có một khe hở.
Nếu Lưu Nguyệt chậm thêm chút nữa, chắc chắn bây giờ đã thành con tép.
Sinh tử chỉ cách nhau trong khoảnh khắc.
Không kịp thở dốc cùng cảm thán, Lưu Nguyệt chạy nhanh tới cạnh cửa, đặt tay lên tảng đá trên vách tường.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Một khe hở chậm rãi mở ra, Lưu Nguyệt lách mình, rất nhanh len ra ngoài.
Sát khí từ phía. Bên ngoài vốn dĩ không có người, bây giờ Lưu Nguyệt cảm nhận được rõ ràng, có vô số người đang vọt về phía nàng. Sát khí dữ tợn kia, cơ hồ đè nén xuống toàn bộ một mảnh trời đêm.
Thu hồi lại thiên tàm ti, Lưu Nguyệt bay vào trong màn đêm đen kịt.
Từng bước hạ xuống, còn không chờ Lưu Nguyệt bước tiếp bước thứ hai, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên thay đổi, toàn bộ thay bằng một quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260687/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.