Dứt lời, liền xoay người đi vào trong rừng cây.
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Lưu Nguyệt vừa thấy Độc Cô Dạ đi, hai mắt trầm xuống, phong nhận trong tay bắn ra hàng loạt, đuổi gấp theo hắn.
Bóng cây khẽ nhúc nhích, bóng lưng Độc Cô Dạ đột nhiên từng chút biến mất, Lưu Nguyệt chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, Độc Cô Dạ đã không còn thấy tăm hơi, giống như biến mất thành hư không.
Quả thực thần kỳ, thần kỳ đến tức chết đi được, Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Phong nhận, tất cả đều vụt thẳng đến rừng cây, cắt đứt mấy cành nhỏ, vang lên một trận tiếng sàn sạt.
“Ta vây ngươi ba ngày, ba ngày sau trận thế sẽ giải, Lưu Nguyệt, ngươi hẳn phải thấy may mắn khi có một cái tên nghe rất hay, nếu không, chờ ngươi hôm nay không phải vây trận, mà là sát trận.”
Tiếng tự thuật (trình bày) trầm thấp từ trong trời đêm truyền đến, vang vang không phân biệt được phương vị, không phải đắc ý tuyên cáo, mà chỉ là bình tĩnh tự thuật.
Thanh âm vừa dứt, rừng cây lại chậm rãi khôi phục bình thường.
Không có hơi thở, không có tiếng nói, Độc Cô Dạ đã đi xa rồi sao.
Năm ngón gắt gao nắm chặt dây đàn trong tay, Lưu Nguyệt hung hăng rủa hắn tốn hơi thừa lời, lại đột nhiên chợt nhíu mày, tên nghe hay, có ý tứ gì?
Chẳng lẽ, nói như vậy, người Độc Cô Dạ muốn thả, chính là Mộ Dung Lưu Nguyệt, chính là nàng?
Mặt mày đảo qua một tia kỳ lạ, thả nàng đi? Nàng khi nào cùng hắn có giao tình?
Mày gắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260650/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.