Chương trước
Chương sau
Không có Trầm Mộc, cũng không có Phong Thành, chỉ có bốn cái tên chưa ai từng nghe qua, trong đó, Lưu Nguyệt được một ghế.
“Lưu huynh, ba ngày sau là trận cuối cùng, bốn người đồng thời đấu với nhau, ai có thể trụ đến cuối, chính là đệ nhất.” Trong hậu viện khách điếm, Vân Triệu ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tứ đại cao thủ đồng thời ra tay, lấy một chọi ba, quy tắc vô tiền khoáng hậu, huyết tinh kích thích sục sôi.
Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn Vân Triệu một cái, tuỳ ý gật đầu.
Vân Triệu thấy vậy nhất thời mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt, mặt đầy tươi cười nói: “Năm nay thật sự vận khí (vận may) quá tốt, cư nhiên có thể ở cùng một chỗ với Lưu huynh, ta tỉn tưởng thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về huynh.
Lưu huynh, hắc hắc, tiểu đệ ta không có yêu cầu gì, chỉ có khi Lưu huynh đạt danh hiệu đệ nhất, có thể cho ta liếc xem qua cái Huyết Thiềm Thừ kia là tốt rồi, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ngay cả nhìn vật đó cũng chưa được, thật sự rất tiếc nuối.”
Vân Triệu cười thật sáng lạn, tuyệt không câu nệ hình thức, coi Lưu Nguyệt trước mặt thật sự là huynh đệ của hắn vậy.
“Huynh liền khẳng định vậy à.” Lưu Nguyệt thưởng thức chén trà trong tay, tà tà liếc nhìn Vân Triệu một cái.
Vân Triệu thần tình tươi cười: “Đó là tất nhiên, ta xem huynh là hảo huynh đệ, ta nói……..”
“Phanh.” Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cắt ngang lời nói của Vân Triệu.
Vân Triệu quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, Đỗ Nhất một thân lãnh khốc đang kéo một thi thể tái xám, ném ra phía ngoài.
Vân Triệu thấy màn này, nhíu mày, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt trên mặt không hề có một tia biểu tình gì, bình tĩnh cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vân Triệu trừng mắt nói: “Mười ba con gián.”
“Mùa xuân tới, nên đông.” Lưu Nguyệt uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
Vân Triệu vừa nghe nhất thời cười ra tiếng, tựa vào tảng đá trên bàn, cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Huynh thật sự là vô cùng đặc biệt, ai ra giá cũng không theo, cả thế giới này chỉ có huynh độc nhất vô nhị.”
(các thế lực khi thấy có cao thủ xuất hiện, thường sẽ cho người đến ra giá để mua về phe mình.)
“Có ý kiến gì à.” Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Vân Triệu.
Vân Triệu chỉ thấy màu mắt đen kia, cơ hồ như muốn hút hắn vào thật sâu, thật sâu, vào cảnh vạn kiếp bất phục.
(vạn kiếp bất phục: vạn kiếp cũng không thể chịu nổi/rửa sạch tội lỗi, mấy cái này coi nhiều phim, xem nhiều truyện thì cũng biết, như Tiêu Phong trong Thiên Long bát bộ, là vương gia của ngoại tộc, nhưng lại lớn lên ở đất Trung Nguyên, cuối cùng không thể tuân lệnh vua đi sát phạt Trung Nguyên mà tự sát, cả hai dân tộc đều không thừa nhận, cuộc đời một anh hùng kết thúc thê thảm như thế; hay mấy chuyện kiểu như cha giết nhầm con, người vợ trong sạch bị dàn xếp cảnh ngoại tình, người anh hùng vì mỹ nhân lừa gạt mà mất mạng v.v…)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.