Ta chờ chàng, nhiều lời muốn nói bất quá chỉ hàm gọn trong ba chữ, nhiều tâm tình trào dâng cũng chỉ chất chứa trong ba chữ này thôi. 
Trời xanh mây trắng, trời vẫn cứ trong vắt, mây vẫn cứ nhẹ trôi. 
Đây là chuyến đi từ biệt. 
Đưa tiễn mười dặm đường, phóng mắt nhìn hết thiên nhai trùng trùng. 
Tiếng vó ngựa, càng lúc càng xa. 
Sắc trời đã tối, Hiên Viên Triệt đi xa, cũng không còn thấy rõ bóng dáng. 
Phía sau, trừ ẩn giả của Hiên Viên Dịch, còn có hai mươi Huyết Ảnh vệ giỏi nhất, toàn bộ đều được Lưu Nguyệt phái đi, một đường này phải bảo vệ Hiên Viên Triệt, vạn vô nhất thất. (vạn vô nhất thất: ko một sự cố) 
Trời chiều ráng đỏ như lửa, ánh sáng mờ mờ. 
Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu, nhìn đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ bị thương vẫn ráng theo sát phía sau. 
“Làm việc thôi.” Lưu Nguyệt lạnh lùng đảo mắt qua những người trước mặt, tay áo vung lên, lướt qua tiến về phía trước. 
“Vâng.” Đám người Đỗ Nhất nhất tề lên tiếng, nhanh chóng chia ra bốn hướng. 
Không ai có thể khi dễ bọn họ mà còn sống, không ai có thể hại Vương của bọn họ thành như vậy mà còn có thể sống tốt, không ai, hiện tại cũng tuyệt đối không có ngoại lệ. 
Bóng đêm tràn ngập, đêm đen, lại một lần nữa buông xuống. 
Một thân đỏ tươi như máu, Lưu Nguyệt nắm chặt đoản kiếm, từng bước đá văng đại môn Tả tướng phủ vừa được tu bổ không lâu. 
Sát khí dữ tợn, phẫn nộ ngập trời. 
Triều đình chế tài, không, nàng không cần biết triều đình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260600/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.