Hiên Viên Triệt mắt quét qua Tả tướng một cái, mặt mày đầy lệ khí, đánh người của hắn đã đời rồi còn muốn chạy, đâu dễ thế.
“Ngươi……” Tả tướng mặt nhất thời xanh mét.
Mộ Dung Lưu Nguyệt kiêu ngạo ương ngạnh, hắn không phải giờ mới biết, nhưng không nghĩ tới nàng kiêu ngạo đến mức này.
“Huống chi, bổn Vương phi giáo huấn vài cái binh lính Thiên Thần, cần gì bằng chứng, xem không vừa mắt là đánh, có sao nào.” Cực kỳ cuồng vọng
Mắt lạnh lùng đảo qua mười binh lính trước mặt, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, một tay lấy chuỷ thủ ném ra đằng sau, mang găng bạc vào: “Đừng nói bổn Vương phi ỷ lớn đánh nhỏ.”
Tiếng nói vừa dứt, cả đài cao nhất thời vang tiếng cười, Vương phi bọn họ mới mười ba tuổi, mà binh lính trước mắt, chọn đại một người cũng phải trên hai mươi, ý lớn đánh nhỏ, Vương phi bọn họ thật là hài hước.
Hiên Viên Triệt tiếp lấy chuỷ thủ Lưu Nguyệt ném tới, chậm rãi ngồi ngắm nhìn mân mê.
Chu Thành phía sau thấy màn này, lập tức tiến lên một bước, nhẹ giọng nói bên tai Hiên Viên Triệt: “Tướng quân, bọn họ rất lợi hại, Vương phi…..”
Lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt chậm rãi lắc đầu, Lưu Nguyệt của hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng, cái găng bạc kia, so với chuỷ thủ này lợi hại hơn nhiều.
Vẻ mặt bẩn bẩn, một thân chật vật, nhưng khí thế đầy người, Lưu Nguyệt tiến lên phía trước từng bước, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, ngón cái hướng mười người kia dựng thẳng, sau đó lộn vòng một cái, ngón cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1260577/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.