Maddie ngồi trên ghế sofa, còn Quả bông tuyết đang cuộn tròn trên đùi cô và chăm chú nhìn cái màn hình ti vi trống huếch. Bụng cô đau nhói và ngực cô như thắt chặt hơi thở lại. Chắc là cô sắp ốm. Cô tính sẽ gọi điện cho bạn bè và xin mấy lời khuyên, nhưng cô không thể. Trong nhóm cô luôn là người mạnh mẽ nhất và không hề biết sợ hãi, nhưng lúc này cô chẳng hề thấy mình mạnh mẽ hay gan dạ chút nào. Ngược lại đằng khác.
Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Maddie Jones cảm thấy sợ hãi. Không thể phủ nhận điều đó. Cô không thể chỉ gọi đó là sự e sợ thông thường rồi bỏ qua. Cảm giác đó thật lắm. Quá sâu sắc, quá kinh hãi. Còn kinh khủng hơn cả việc ngồi đối diện những tên giết người hàng loạt.
Cô vẫn luôn cho rằng yêu một ai đó cũng giống như đâm sầm vào bức tường gạch. Bạn sẽ hẹn hò với nhau một thời gian theo thường lệ, rồi sau đó cùng nhau làm những chuyện mà ai cũng biết và bạn nghĩ "Chẹp, hình như mình đang yêu thì phải." Nhưng không phải như vậy. Cứ như thể nó lẩn trốn cô cho tới trước khi cô nhận ra nó. Một nụ cười, một cái chạm nhẹ vào tối đầu tiên. Một ánh mắt. Một nụ hôn. Một cái vòng cổ màu hồng cho con mèo. Một cảm giác nhói đau ở tim và tiếp theo là cảnh giác đề phòng nhưng đâu lại hoàn đấy, hết lần này đến lần khác, cho tới khi cô đã dấn sâu tới mức không thể phủ nhận nó được nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phai-tinh-em/2377077/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.