Buổi chiều chủ nhật, khó có được ngày thời tiết sáng sủa như vậy. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ mà rọi vào trong phòng, một giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng được phát ra.
Tiêu Chiến tay chân luống cuống chỉnh lý lại tài liệu về cùng một chỗ cẩn thận, vừa mới cầm trên tay, điện thoại trên bàn đã chấn động, anh dùng tay còn lại bắt mắt.
"Alo? Dạ, giáo sư, em sẽ lập tức mang qua cho thầy, không có gì đâu ạ, lát nữa gặp thầy sau." Anh nhanh chóng nhét điện thoại di động vào túi, tắt điện rồi đóng cửa phòng lại.
Sóng biển từng đợt nhẹ nhàng chậm chạp đánh vào bờ cát, cậu thiếu niên thoải mái nằm dưới dù che nắng, trên mặt đeo kính râm, bên dưới mặc một chiếc quần short đầy hoạ tiết sặc sỡ, để lộ ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc.
Có người đưa nước trái cây đến, hắn đưa tay đón lấy rồi uống một ngụm, loay hoay bấm điện thoại, biểu tình vui vẻ đặt điện thoại ở bên tai.
"Alo? Đợi một lát, bây giờ tôi đang bận." Tiêu Chiến đem tài liệu trong tay giao cho giáo sư, ngượng ngùng khom lưng chào, xoay người sang hướng khác nhỏ giọng nói.
"Anh dám! Không cho phép cúp điện thoại." Vương Nhất Bác uy hiếp nói.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài một hơn: "Ngoan, tôi bận thật mà, năm phút nữa sẽ đến chỗ cậu."
"Thầy Tiêu có nhớ em không?"
"..."
"Sao thầy Tiêu không nói gì? Có phải xấu hổ rồi không?"
"Ừm ừ... Chờ lúc nữa tôi đến chỗ cậu sau, tạm biệt." Anh hàm hồ ứng phó rồi tranh thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nhat-bac-x-tieu-chien-co-em-nay-co-chut-manh-liet/168876/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.