Tiêu Chiến nặng nề nằm xuống giường trong ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi anh, hôm nay cậu không lên lớp sao? Anh chỉ ừ một tiếng, lại đem đầu chôn xuống gối.
Bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của anh chỉ biết lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Yên tĩnh được một lát, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Chiến cầm lên nhìn một chút, là phu nhân gọi điện tới.
Vừa hoảng hốt lại vừa phiền lòng. Giống như đang cầm một trái bom, ném đi không được, mà không ném cũng không được. Cuối cùng vẫn phải nghe máy.
"Phu nhân..."
"Thầy Tiêu? Thầy bị cảm sao? Tại sao giọng nói lại không giống như thường ngày?"
Tiêu chiến vò vò mái tóc: "Vâng... Bị cảm nhẹ."
Đầu dây bên kia ôn hòa nói:"Chẳng trách hôm qua thầy lại không đến được, tôi còn lo lắng rằng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Đột nhiên nghỉ mà không báo trước cho phu nhân một tiếng, là tôi không đúng, thật ra..." Tiêu Chiến rầu rĩ tìm cách để nói.
"Không sao, không có vấn đề gì là tốt rồi. Vậy thầy nghỉ ngơi cẩn thận, khi nào khỏe lại thì liên lạc với tôi." Phu nhân khéo léo đáp.
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lại càng phiền não, thật ra vừa nãy anh thiếu chút nữa không kìm được xúc động nói với phu nhân rằng bản thân không muốn đến dạy nữa. Nhưng anh nên lấy cớ gì? Chẳng lẽ lại nói, thật xin lỗi, con trai của phu nhân đem tôi lên giường, tôi sợ cậu ấy lại đến tìm tôi, cho nên tôi không muốn làm nữa?
Không thể, cho nên phải suy nghĩ cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nhat-bac-x-tieu-chien-co-em-nay-co-chut-manh-liet/168866/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.