Vào ngày thứ ba sau ca phẫu thuật của ba Tiêu, tình hình tiến triển rất thuận lợi. Sau khi ổng tỉnh lại, cả ngày đều nằm không có việc gì làm, nhìn thấy con trai ngồi nhàn rỗi nhàm chán ở một góc, hai ba con nhìn nhau một cái nhưng lại không nói gì, thật có phần không thoải mái.
"Chiến Chiến, con không cần ở đây trông nom ba đâu, có y tá rồi, ra ngoài đi lại một chút đi."
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu: "Xíu nữa là mẹ đến liền, con đợi mẹ đến cái đã..."
Ba Tiêu quan sát anh, đột nhiên hỏi: "Có phải dạo này con có tâm sự?"
Tiêu Chiến mở to hai mắt, vô tội lắc đầu, ý nói không có.
Một lát sau, mẹ Tiêu đã đến. Bà nói với Tiêu Chiến, con về nghỉ ngơi đi.
Anh lúc này mới vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Ba Tiêu nhìn xem bóng lưng của con trai, lại suy nghĩ điều gì đó.
Tiêu Chiến nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai, mới mở cửa của một phòng bệnh khác ra.
Vừa bước vào đã bị một cái gối bay thẳng vào người. Tiêu Chiến giật mình bắt lấy.
Vương Nhất Bác ầm ĩ: "Tại sao giờ này anh mới đến, em đã nhắn tin cho anh rất nhiều đấy!"
"Anh ở cùng ba ở bên kia..." Tiêu Chiến đi qua dỗ dành hắn như dỗ dành một đứa trẻ, nhét gối ngay sau lưng để cho hắn thoải mái dựa vào. Sau đó khe vuốt ve hai bên má mềm mại của hắn: "Xin lỗi mà... Có phải em đang thấy rất chán hay không?"
"Anh đừng có mà giả mù sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nhat-bac-x-tieu-chien-co-em-nay-co-chut-manh-liet/1671318/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.