Mẹ Tiêu bận rộn tất bật trong bếp một hồi lâu, sau đó xách theo cặp lồng giữ nhiệt đi ra khỏi nhà.
Đi đến tiểu khu mới bên cạnh quảng trường, tại khu đất trống được bao quanh bởi hàng rào bằng nhựa, vài cậu nhóc đang đeo bảo hộ đầu gối đang học trượt ván vượt chướng ngại vật theo sự hướng dẫn của một đàn anh còn trẻ tuổi. Mẹ Tiêu nhìn mấy cậu nhóc vui vẻ luyện tập, trên mặt bất chợt lộ ra một nụ cười, được một lúc, anh bạn nhỏ mặc đồng phục khoác một chiếc ghi lê màu vàng chạy đến hỏi bà: "Chào cô ạ, cô tìm ai ạ?"
Mẹ Tiêu nhìn quanh một lượt, đột nhiên vẫy tay với một đứa nhóc đang ngồi cuộn tròn ở một góc: "Tiểu Bác!"
Vương Nhất Bác đang ngồi trên một cái ghế nhựa màu đỏ của con nít, còn đang mải mê chơi game trên điện thoại, nghe thấy có người gọi tên mình, không kiên nhẫn mà cau mày. Qua hai giây, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra là mẹ Tiêu thì bị dọa cho nhảy dựng lên, không hề nghĩ ngợi mà đút điện thoại vào túi, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ bà.
"Mẹ... à dì, sao dì lại tới đây?" Nhận ra bản thân xưng hô theo thói quen cũ có chút không ổn, Vương Nhất Bác gãi gãi ót, vội sửa lại lời nói.
Mẹ Tiêu nhét cái cặp lồng giữ nhiệt vào tay hắn: "Đây, làm chút đồ ăn cho con! Hiện tại con một thân mình ở ngoài ăn có đủ no không? Có bị lạnh không? Có cần thêm chăn mền gì không?"
Vương Nhất Bác nhận lấy, mở ra xem thử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nhat-bac-x-tieu-chien-co-em-nay-co-chut-manh-liet/1671312/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.