Chương trước
Chương sau
"Cậu ta ngủ ở phòng con, còn con sẽ ngủ ở ghế sô pha." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang vui mừng, bổ sung thêm.
Ba Tiêu và mẹ Tiêu đồng thời thở phào một hơi, lúc này mới yên tâm. Dù sao hai người họ còn chưa kết hôn, con gái nhà người ta lại còn nhỏ như vậy, ngủ chung cũng không hợp tình hợp lý cho lắm.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến phòng mình, mới bước qua khỏi cửa, Vương Nhất Bác liền lặng lẽ chốt cửa lại, bị Tiêu Chiến nhạy bén phát hiện ra. Anh quay người đang định chất vấn, lại bị Vương Nhất Bác bịt miệng đẩy anh ngã xuống chiếc giường được trải ga giường có kiểu hoa văn lỗi thời.
Vương Nhất Bác tháo giày ra, đặt Tiêu Chiến ở dưới thân: "Thầy Tiêu giỏi thật nha. Không nói tiếng nào cứ thế chạy mất, ngay cả số điện thoại cũng đổi. Thật là tuyệt tình quá đi?"
"Ưm ưm ưm!" Tiêu Chiến giãy dụa, hình như có lời muốn nói, Vương Nhất Bác mới chịu buông tay ra.
Tiêu Chiến hốt hoảng nói: "Cậu không thể làm loạn ở đây, ba mẹ tôi đang ở bên ngoài!"
"Vậy thì sao? Biết thì có sao?" Vương Nhất Bác chẳng thèm để ý. Vừa nói vừa cởi quần áo của Tiêu Chiến ra.
Tiêu Chiến đẩy hắn ra, hai bên khuỷu tay chống đỡ nửa người trên: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?"
Vương Nhất Bác hạ tay xuống, ung dung nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: "Anh sai ở đâu?"
Tiêu Chiến chun chun miệng, ngữ khí đáng thương: "Tôi không nên lén bỏ đi mà không nói gì với cậu."
Vương Nhất Bác khoanh tay lại, vênh váo tự đắc mà gật đầu: "Được, còn gì nữa?"
"Hả?" Tiêu Chiến vừa vô tội vừa khó hiểu giương mắt nhìn hắn: "Còn gì á? Còn có... À, tôi không nên đi coi mắt."
Vương Nhất Bác tiếp tục gật đầu, biểu tình cứ như khen anh giống trẻ nhỏ dễ dạy vậy.
"Vậy... Tha thứ cho tôi rồi?" Tiêu Chiến nằm ngửa ở trên giường đối mặt với Vương Nhất Bác đang quỳ ở đối diện, cảm thấy mình bị một cỗ áp lực vô hình áp bách.
"Có thể." Ngữ khí của Vương Nhất Bác rất bình thản.
Tiêu Chiến mừng rỡ, vội ngồi dậy, bỗng nhiên Vương Nhất Bác bổ nhào vào người anh.
"Không phải cậu nói..." Tiêu Chiến cả kinh.
Vương Nhất Bác cười cười: "Có thể tha thứ, nhưng với điều kiện anh phải đền bù."
Nút áo của Tiêu Chiến đã bị hắn cởi hơn một nửa, tay Vương Nhất Bác lần mò vào trong, bàn tay to lớn chậm rãi dạo chơi trên da ngực bóng loáng trắng mịn như tuyết của Tiêu Chiến, tham lam hấp thụ nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh.
Hô hấp của Tiêu Chiến ngày càng dồn dập, bắt lấy tay hắn, dùng ánh mắt cầu xin tha mạng mà nhìn hắn. Đáng tiếc là Vương Nhất Bác không để ý tới, vẫn như cũ mà làm càn, vuốt ve trêu đùa từ trên xuống dưới, bờ môi cũng dần xâm lấn, ngậm chặt lấy môi của anh, dùng đầu lưỡi cọ xát rồi liếm láp đôi môi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lo sợ nghĩ, mình làm sao vậy, mình làm sao mà mới bị cậu ta hôn một chút đã không khống chế được, cả thể xác lẫn tinh thần đều muốn đầu hàng?
Vương Nhất Bác không cho anh thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ, kéo áo của anh trượt ra khỏi vai, ôm hôn lên cần cổ của anh.
Hắn quả thật có kỹ thuật rất tốt, đôi môi tựa như lông vũ nhẹ nhàng mơn trớn, chọc cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, đầu lưỡi ấm áp xẹt qua làn da, có khi lại dùng răng khẽ cắn, vừa triền miên lại vừa kích thích.
Chỉ sau chốc lát, ba hồn bảy vía của Tiêu Chiến đã bay lên mây hơn phân nửa. Hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, hưởng thụ cảm giác rung động đến dễ chịu, hai mắt hoa lên dán vào trần nhà.
Vương Nhất Bác ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của anh, đóng chiếm toàn bộ ánh mắt của anh: "Thầy Tiêu, nhìn em."
Tiêu Chiến nhanh chóng hạ tầm mắt mà nhìn hắn, mí mắt hơi đỏ lên. Đôi mắt ngập nước phủ một tầng sương mù, vừa hồn nhiên lại ngô nghê.
Vương Nhất Bác cầm lấy đầu nhũ của anh, nhéo mạnh một cái.
Tiêu Chiến á một tiếng, nhỏ giọng oán hận: "Đau!" Cặp mắt ướt át kia mới dần thanh tỉnh mà rút đi đôi chút sương mù, Vương Nhất Bác thoả mãn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong đôi mắt ấy.
Hắn vùi đầu xuống, ngậm lấy đầu nhũ vừa bị nhéo mà đỏ ửng của Tiêu Chiến, ngậm chặt trong miệng, dùng nước bọt thấm ướt nó, đầu lưỡi đảo quanh đầu nhũ mẫn cảm kia.
Tiêu Chiến run rẩy liên tục hít thở, túm chặt lấy cái ót mềm mại của Vương Nhất Bác, ra sức chịu đựng không rên rỉ thành tiếng. Cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng một đường lên thẳng đỉnh đầu, bụng dưới cũng đồng thời nóng rực lên.
Vương Nhất Bác lại ngậm lấy bên còn lại, tiếp tục liếm láp, đầu răng nhẹ nhàng cắn nhũ hoa sưng đỏ rồi khẽ kéo căng nó ra.
Tiêu Chiến nhịn không được rướn cổ lên, nâng cao thân mình đem lồng ngực lại gần hơn hắn hơn, hai cái chân đạp loạn khắp nơi bị Vương Nhất Bác đè chặt lại, để hắn dày vò như muốn chết đi sống lại.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc đầu Tiêu Chiến không hề hay biết gì, ngay sau đó tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn làm anh giật mình tỉnh lại, dùng sức tách Vương Nhất Bác, khẩn trương đáp: "Gì vậy ạ?"
Mẹ Tiêu đứng ở ngoài cửa nói vọng vào: "Chiến Chiến? Hai đứa đều ở bên trong sao? Mở cửa đi."
"Mẹ chờ một chút." Tiêu Chiến vội vàng đẩy Vương Nhất Bác đang ngồi trên người mình sang một bên, lại vội vàng hấp tấp cài lại cúc áo, chỉnh lại tóc tai.
Cửa mở ra một khoảng nhỏ, Tiêu Chiến trông thấy mẹ đang đứng bên ngoài, vẻ mặt như muốn nói gì đó mà lại phân vân.
"Chiến Chiến à, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc là con bé có thai hay không?" Mẹ Tiêu nhỏ giọng thì thầm cạnh tai của con trai, lại đột nhiên kỳ quái nói tiếp: "Mặt con sao lại đỏ như vậy..."
"Không có gì không có gì... Cậu ta thật sự không có thai mà, mẹ đừng quá bận tâm chuyện này." Tiêu Chiến chột dạ nên đáp lại qua loa, chỉ muốn làm sao để mẹ mau rời đi.
Vẻ mặt của mẹ Tiêu rất nghiêm túc: "Vậy vẫn phải cẩn thận, các con... Chắc biết phòng tránh thế nào rồi chứ? Đừng làm cho con người ta mang thai thật. Không biết ba mẹ của con bé ở bên kia sẽ nghĩ gì, ngộ nhỡ bọn họ đến đây gây phiền toái cho nhà mình..."
"Dạ dạ," Tiêu Chiến đỏ mặt, "Lát con ra ngoài liền, có chuyện gì nữa không mẹ?"
"À, suýt nữa quên mất, mẹ tìm được cho con bé một chiếc váy ngủ, còn mới tinh, để Đan Đan mặc không bị khó chịu."
Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc váy màu hồng chấm bi trên tay mẹ mình, anh vội vàng cầm lấy: "Dạ con biết rồi." Rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó đem chiếc váy ngủ màu hồng chấm bi này ném vào mặt Vương Nhất Bác: "Mẹ tôi đưa cho cậu!"
———————————
Jin: mình nghĩ có nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn giải thích một chút cho vài bạn đỡ confuse là tại sao anh Chiến trước mặt ba mẹ gọi Bo là cậu ta (danh xưng thường dùng cho con trai) mà ba mẹ Tiêu lại không nghi ngờ gì. Thì trong tiếng Trung, từ 她 (cô ấy, cô ta,...) và từ 他 (anh ta, cậu ta, cậu ấy,...) đều được phát âm là /ta/ cho nên đặt trong bối cảnh giao tiếp chỉ có nghe và nói như trong fic thì ba mẹ Tiêu vẫn sẽ nghĩ anh Chiến gọi Bo bằng từ 她 này chứ không phải từ 他 này. Mà ở fic gốc, trong lời thoại của ba mẹ Tiêu thì tác giả dùng từ 她 để nói về Bo nên mình dịch là con bé, cô ấy. Còn trong lời thoại của anh Chiến tác giả lại dùng từ 他 này khi anh nói về Bo nên mình mới dịch là cậu ta. Đơn giản thế thôi ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.