3 ngày kể từ khi Hạ Tuyết xuyên không, nàng cứ nằm trên giường , không ăn không , cũng không nói chuyện. Dạ Mị lo lắng , sợ đệ đệ vừa mới thức tỉnh, cơ thể đệ đệ còn suy yếu , không ăn sao có thể chống đỡ được. 
Thần y Lâm Từ luôn được mọi người kính trọng , đi đến đâu cũng được chào đón .Vậy mà Dạ Mị lại sách y như sách 1 con gà đến chữa bệnh cho Hạ Tuyết , Lâm Từ sau khi bắt mạch cũng lắt đầu chịu thua. Y nói đây là tâm bệnh , không thể điều trị bằng thuốc thường được. 
Dạ Mị tìm mọi cách khuyên Hạ Tuyết ăn gì đó nhưng thất bại. 
Ngày thứ 5, vẫn như mọi lần Dạ Mị tự mình đem bữa sáng đến cho Hạ Tuyết. Bước vào phòng thấy Hạ Tuyết ngồi trên giường , Dạ Mị đặt chiếc khay lên bàn , kinh hỉ đi lại ngồi cạnh Hạ Tuyết. 
_Tuyết Nhi ,đệ thấy không khoẻ chổ nào ? Có đói bụng không ? Ăn chút gì nhé, từ lúc thức tỉnh đệ vẫn chưa ăn gì hết. 
_Đừng xưng huynh đệ với ta? 
_Tuyết nhi. 
Dạ Mị buồn bã nhìn Hạ Tuyết, đệ ấy ghét mình sao? 
Thật ra không phải như hắn nghĩ . 5 ngay qua , Hạ Tuyết đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Kiếp trước Hạ Tuyết vừa là cô nhi vừa người tàn tật , cô phải nổ lực gấp mấy lần thiên tài bình thường mới có được như thành công như thế . Phải chịu biết bao đau đớn, khổ cực . Cô đi dạo quỷ môn quan nhiều hơn cả học sinh đi học . Thật sự cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nghich-thien-ha-chi-sung-de-de-dang-yeu/1401837/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.