Chương trước
Chương sau
Để hoàn thành nhiệm vụ vừa nhận được, Giang Phong lại đến Thần Sơn lần nữa. Lần này Giang Phong không cần đến Giang lão hướng dẫn, tự mình lên Thần Sơn bái kiến tộc trưởng Giang tộc. Giang Phong có tòa Thiếu Quân Lâu bên bờ Linh Hồ ở hậu sơn, kể như cũng là cư dân của Thần Sơn rồi, có thể lên đây lúc nào cũng được. Sau khi nghe Giang Phong trình bày, tộc trưởng Giang tộc trầm ngâm giây lát, mới nói :
- Không vấn đề gì. Ta thấy gần đây thiên hạ loạn lạc, chiến tranh diễn ra ở khắp nơi, khiến trăm họ lầm than khổ nhọc. Nếu cậu có thể vãn cứu hòa bình, khiến các nước đình chiến, ta sẽ tặng cậu Bản vẽ Tổ Miếu.
Giang Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Tộc trưởng yên tâm. Ta sẽ cho triều thần đi vận động các nước cùng ký kết một hiệp ước hòa bình để chấm dứt chiến tranh. Có điều giữa các nước với nhau khó tránh khỏi có phân tranh, chỉ e hòa bình không thể lâu dài được.
Tộc trưởng Giang tộc gật đầu nói :
- Ở đâu có con người là ở đó có đấu tranh, việc đó khó tránh khỏi được. Tận nhân lực vậy.
Giang Phong vâng dạ, hứa sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, rồi từ biệt tộc trưởng, rời Thần Sơn. Đương nhiên trước đó còn đến Linh Hồ thăm hỏi Giang sứ. Tuy cũng chẳng có chuyện gì, nhưng với tính cách ưa nói chuyện của Giang sứ, cũng khiến Giang Phong mất hết nửa ngày.
Lại về Nguyên Thành, đối với nhiệm vụ do tộc trưởng Giang tộc giao cho, Giang Phong thấy rằng thành công hay không, chỉ có vấn đề ở Hoàng triều. Nam phương Liên minh đã hợp thành một thể. Đông Hải Liên minh và Thần Thánh quốc có hiệp nghị hòa bình và thông thương. Viêm triều đang bị vây ở Bình Nguyên, đương nhiên muốn có hòa bình. Dù họ có vấn đề gì đi nữa, chỉ cần tạo chút áp lực là có thể giải quyết dễ dàng. Chỉ còn lại Hoàng triều. Giang Phong thấy rằng cần tăng thêm áp lực đối với bọn họ.
Cho triệu Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử đến, Giang Phong bảo :
- Thông tri cho Man tộc và Kinh tộc, khẩn trương cho quân vượt sông Giang chiếm địa bàn.
Âu Khang Tử nói :
- Bệ hạ. Kinh Man lưỡng tộc dường như không muốn có xung đột trực tiếp với Hoàng triều.
Giang Phong nói :
- Ta biết rồi. Chẳng qua bọn họ không muốn quân đội thiệt hại vì chiến tranh mà thôi. Man tộc bị bản triều tiêu diệt Đông nam lộ đại quân gần 7 vạn, thiệt hại ở Bạch Mã Quan gần 5 vạn. Kinh tộc cũng thiệt hại hơn 16 vạn quân binh ở Bạch Mã Quan. Song phương hiện đều đang cần hưu dưỡng sinh tức. Có điều ta cũng không bảo bọn họ xung đột trực tiếp với Hoàng triều. Đề nghị bọn họ tranh chiếm vùng Kinh sơn, Hán thủy.
Âu Khang Tử nói :
- Vùng Kinh sơn, Hán thủy nằm rất xa vùng quân đội của Hoàng triều tập trung, chắc cũng không có vấn đề gì. Thần sẽ thông tri cho Kinh Man lưỡng tộc ngay.
Xong đâu đó, Giang Phong lại dùng Truyền tống trận đi đến Giang Nam Thành, rồi thuê thuyền đi theo sông Hoài về phía Hồng Trạch Hồ. Đợt di dân đầu tiên có lẽ giờ này đã đến nơi. Từ hôm qua, Chính vụ đại thần Lâm An đã theo chỉ ý của Giang Phong mà tổ chức di dân lên phương bắc.

Bên bờ đông Hồng Trạch Hồ, quang cảnh lúc này vô cùng nhộn nhịp. Một tòa tiểu trấn tọa lạc bên bờ hồ, Bến thuyền tấp nập thuyền bè. Cách Bến thuyền vài dặm là Thúy Vi Đảo. Giang Phong đặt tên cho nơi này là Hoài An Trấn, ý nghĩa là một vùng đất bình an bên bờ sông Hoài (Hồng Trạch Hồ cũng có thể xem là một phần mở rộng của sông Hoài).
Cư dân của Hoài An Trấn lúc này chỉ khoảng 4 nghìn, là số người thuộc đợt di dân đầu tiên. Do chỉ là tiểu trấn nên chưa thể bố trí Truyền tống trận. Còn phải chờ đợi đợt di dân thứ hai vào ngày mai, dân số tăng thêm, thăng cấp lên Hương trấn thì mới có thể bố trí Truyền tống trận được. Dân cư trong trấn vẫn đang khẩn trương xây dựng nhà cửa kiến trúc. Theo phong cách của Thần Thánh quốc, nhà của cư dân đều xây dựng theo đẳng cấp cao nhất : Trang viện hoặc Lâu các. Vì xây dựng nơi ở của mình, cư dân làm việc rất hăng hái, hiệu suất rất cao.
Để chuẩn bị mở cửa đón người chơi, phía Thúy Vi Đảo cũng được xây dựng một Bến thuyền, dùng làm bến đò thông đến Hoài An Trấn. Thúy Vi Đảo quá nhỏ, không đủ chỗ kiến lập thành trấn. Tương lai, bến đò này chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp. Thúy Vi địa cung là nơi luyện cấp cực kỳ lý tưởng. Quái vật tuy phòng ngự cao, nhưng hành động lại chậm chạp, mà kinh nghiệm trị lại còn được gia tăng 10%.
Ngoài ra, Giang Phong còn cho kiến lập một loạt thôn làng dọc theo bờ sông Hoài và sông Giang, để làm mốc chiếm đất. Mỗi thôn làng cũng chỉ vài chục đến hơn trăm người dân, nhưng đó là bằng chứng chứng tỏ nơi này là đất đai lãnh thổ của Thần Thánh quốc. Trước mắt chỉ kiến thôn cắm mốc, việc phát triển đợi đến khi tình hình ổn định sẽ tiến hành sau.
Để lại 1 vệ quân binh khống chế tình hình trong vùng, Giang Phong lại cùng Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh thống suất đại quân ngược sông Hoài tiến về bến An Phong. Lần này tiến quân chiếm đất mục đích không phải mở mang lãnh thổ, mà Giang Phong định dùng phần đất Hoài bắc chiếm được làm căn cứ tham gia hòa đàm sau này. Nhiệm vụ của tộc trưởng Giang tộc giao cho khiến Giang Phong đoán được rằng hệ thống đang muốn chuyển chiến tranh giữa các hệ thống quốc gia với nhau sang chiến tranh giữa người chơi với nhau. Mỗi trò chơi, chỉ khi nào người chơi đều có cảm giác thật sự tham gia vào trong tiến trình trò chơi, có cảm giác thành tựu thì mới thu hút được đông đảo người chơi. Các quốc đại chiến chính là để tạo cảm giác đó, và mục đích ấy đã gần như đạt thành rồi, cũng cần phải kết thúc, giao không gian biểu diễn lại cho người chơi thể hiện năng lực, tài ba của mình.
Thuyền đến bến An Phong, phát hiện có đại đội binh mã Bắc quân ở đó, Giang Phong truyền lệnh chiến thuyền rẽ vào dòng Dĩnh Thủy, đi thẳng đến Dĩnh Xuyên. Đổ bộ lên đó có thể uy hiếp hậu phương của Bắc quân ở bến An Phong.
Thuyền đi từ sáng đến chiều mới đến được Dĩnh Xuyên. Tại đây, quan quân đổ bộ lên bờ và tiến chiếm một số thành trấn nằm cạnh bờ sông. Do vùng này quá xa đại hậu phương, nằm dưới sự uy hiếp trực tiếp của Bắc quân, Giang Phong không có ý định chiếm đóng lâu dài. Vì thế mà toàn bộ cư dân trong vùng đều được cho xuống thuyền đưa về Hoài An Trấn, rồi chờ thuyền đưa về Nguyên Thành. Cứ một chuyến thuyền chở lưu dân lên phương bắc thì đồng thời cũng sẽ chở cư dân ở phương bắc đi về phương nam. Trước hơn vạn quan quân, mỗi chuyến thuyền chỉ chở vài nghìn cư dân nên đều không xuất hiện loạn dân hay bạo dân. Giang Phong luôn không chế số quan quân áp tống đông hơn số cư dân cần di chuyển mỗi lần. Dù có mất thời gian, nhưng an toàn là trên hết.
Công việc vẫn đang tiến triển thuận lợi, thì Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh đến báo :
- Bệ hạ. Có sứ thần của Đông Hải Liên minh đến, xin gặp bệ hạ.
Giang Phong hỏi :
- Có biết vì chuyện gì không ?
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh nói :
- Hồi bẩm bệ hạ. Bọn họ đến để giải thích chuyện lộ bí mật mục tiêu của quân ta. Hôm trước thần đã thông tri cho bọn họ.
Giang Phong nói :
- Tuyên triệu.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh cung kính vâng dạ, lát sau dẫn sứ thần của Đông Hải Liên minh vào. Gã này không lạ, cũng chính là gã lần trước đã đến Nguyên Thành tham gia ký kết các hiệp nghị. Có lẽ gã ta được giao phụ trách công việc giao thiệp với Thần Thánh quốc.

Sứ thần vào đến nơi, hướng vào Giang Phong hành đại lễ, đoạn nói :
- Bệ hạ. Việc quý quốc gặp phải ở bến An Phong, bản minh rất lấy làm tiếc.
Giang Phong nói :
- Bến An Phong là vị trí chiến lược, có người không muốn bản triều chiếm giữ nó đấy mà.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh cũng nói :
- Bản triều chỉ có 3 người biết kế hoạch đó là bệ hạ, bản soái và Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử đại nhân. Bản soái không nghĩ việc tiết lộ xuất từ bản triều. Đông Hải Liên minh có bao nhiêu người biết được kế hoạch đó.
Sứ thần Đông Hải Liên minh ngần ngừ, hơi có phần lúng túng. Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh thấy vậy liền trầm giọng hỏi :
- Quý sứ có điều chi khó nói à ?
Sứ thần Đông Hải Liên minh ấp úng giải thích :
- Vì để phối hợp với hành động của quý quốc, tránh song phương có xung đột vì tranh chấp địa bàn, ở bản minh, từ cấp bậc tướng quân trở lên đều được thông báo cho biết.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh trầm giọng hỏi :
- Vậy là có rất nhiều người biết ? Và quý Minh chủ cũng không thể kiểm soát được.
Sứ thần Đông Hải Liên minh vội nói :
- Không không. Minh chủ đại nhân hứa sẽ điều tra thật kỹ chuyện này, quyết không để cho gian tặc lọt lưới, nay phái bản sứ đến đây thông tri với quý quốc để quý quốc được yên tâm.
Giang Phong nói :
- Được rồi. Ta sẽ chờ câu trả lời của quý Minh chủ.
Sứ thần Đông Hải Liên minh luôn miệng vâng dạ, hứa chắc rằng sự việc sẽ được điều tra thật nhanh, để trấn an Giang Phong và Vương nguyên soái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.