Lại nói, nghe linh quy bảo đã sống ở sông Giang từ rất lâu, trước cả khi Giang tộc thành lập, tức là tuổi thọ phải trên ba, bốn vạn năm. Giang Phong hiếu kỳ hỏi :
- Đại nhân sống lâu như thế, hẳn đạo hạnh phải cao thâm vô cùng. Không hiểu đại nhân đã tu luyện đến chủ thần hay chưa ?
Tu luyện được đến 5 nghìn năm đạo hạnh là trở thành chủ thần. Linh quy sống được mấy vạn năm, lẽ nào không thể có được 5 nghìn năm đạo hạnh. Có khi còn đạt đến thiên thần (1 vạn năm đạo hạnh),thiên vương (2 vạn năm đạo hạnh),hay thiên tôn (3 vạn năm đạo hạnh) không chừng. Nào ngờ linh quy lắc lắc chiếc đầu to tròn, trơn bóng, nói :
- Ta không tu thần. Chỉ những kẻ phàm phu tục tử mới tu thần. Bậc trí giả tu đạo, nghiên cứu thiên địa pháp tắc, tham thấu vũ trụ luân hồi để trở thành hiền giả, thánh giả. Ta đã tu đến bậc Đại hiền giả.
(chú : “đạo” ở đây là đạo lý, không phải “đạo” trong Đạo giáo, người trong Đạo giáo tu luyện gọi là tu chân, hay tu tiên, không gọi là tu đạo).
Lần đầu Giang Phong nghe nói đến phương thức tu luyện khác ngoài tu thần. Trí giả, hiền giả, thánh giả. Chỉ nghe nói thôi cũng biết là chuyên tâm nghiên cứu học vấn, trí tuệ; không thiện trường chiến đấu kỹ năng rồi. Vấn đề trọng đại, sự quan tương lai nên Giang Phong vội hỏi ngay :
- Đại nhân. Tu đạo và tu thần khác nhau thế nào ạ ?
Linh quy nói :
- Tu thần chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-menh/1062776/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.