“Tổ tiên của chúng ta định cư lại Thiên Sơn, hình thành Phục Hy thị. Ngày tháng trôi qua trong yên bình, nhờ thuật thuần dưỡng xuất hiện, Phục Hy thị yên tâm định cư lại đó, tuy vẫn còn khó khăn, nhưng không đến nỗi đói khổ như trước nữa.
Nào ngờ, một ngày kia, trời bỗng trở lạnh, rồi tuyết rơi ngày một nhiều, ngày một dày hơn. Sau đó, khắp nơi đều là băng tuyết. Thời tiết khắc nghiệt, lại kéo dài từ năm này qua năm khác, khiến loài người rơi vào thảm cảnh.
Sau nhiều lần băng giáng (chú : có tài liệu nói là 7 lần, nhưng không kiểm chứng được, chỉ tạm gọi là nhiều lần) nhân loại gần như diệt tuyệt. Ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng phủ đầy băng tuyết, sinh vật hầu như không thể sống được. Đầu tiên, các đại bộ lạc sinh sống ở các đồng bằng, do quen cảnh no đủ sung túc nên không chịu được đói khổ, bị diệt vong trước. Tiếp đó là các bộ lạc ở vùng rừng núi, rồi hầu như tất cả các bộ lạc khác, đều lần lượt diệt vong. Khắp thế gian đều trở thành băng thiên tuyết địa, đẩy nhân loại vào nguy cơ diệt tuyệt. Các đại bộ lạc lần lượt diệt vong, không vì rét thì cũng vì đói.
Nhân loại lâm nguy.
Thế nhưng, dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế, mầm mống phục hưng của nhân loại vẫn còn tồn tại. Chính là Phục Hy thị. Thiên Sơn hoàn cảnh khắc nghiệt, khắp nơi phủ đầy băng tuyết. Phục Hy thị đã vượt qua những gian khó buổi đầu, đứng vững được tại đó, cho nên đối với thảm họa của nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-menh/1062750/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.