🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại nói, Thiên Lang chút nữa đã lỡ miệng, nói thành : Tại sao con khóc, ta là Bụt đây. Không hiểu sao trước tình cảnh này Thiên Lang lại liên tưởng đến câu nói đó. Thiên Lang khẽ lắc đầu, nhìn cô bé chờ câu trả lời.

Cô bé ngước mặt lên nhìn Thiên Lang, rồi vừa nức nở vừa chỉ gã kia, ấp úng nói :

- Oa oa oa … anh kia … ảnh lấy mất cái trứng của em … oa oa … ảnh là người xấu …oa oa … là ăn cướp … oa oa oa …

Thiên Lang khẽ cau mày, đưa mắt nhìn gã kia, nghiêm giọng nói :

- Tên kia. Nhìn mặt cũng có vẻ sáng sủa, sao chuyện tốt không làm mà lại đi cướp đồ của trẻ con thế hả.

Bị trách mắng, gã ta lập tức sừng sộ nhìn Thiên Lang, gằn giọng nói :

- Đứa con nít miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng bày đặt học người ta chơi trò anh hùng hiệp sĩ nữa hay sao, quả là chán sống rồi mà. Có biết ta là ai không mà dám can thiệp vào chuyện của ta.

Thiên Lang không tức giận mà chỉ tủm tỉm cười (gã ta càng để lộ ra nhiều cái xấu thì Thiên Lang càng vui, đương nhiên là phải cười rồi),nhẹ nhàng nói :

- Dù cho ngươi có là ai đi nữa thì cũng không thể cướp đồ của trẻ con như thế. Chẳng lẽ phụ huynh của ngươi lại dung túng cho ngươi đi làm chuyện xấu hay sao ?

Gã ta xưa nay vẫn quen thói ỷ thế hiếp người, có khi nào lại bị trách mắng như thế, nộ khí xung thiên, quát

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-menh/1062712/chuong-162.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Vương Mệnh
Chương 162: Người Tính Không Bằng Trời Tính
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.