Thẩm Thư Dư có ấn tượng cắn vai Phó Chước tối qua, chỉ là lúc ấy trời đất quay cuồng cô nghi ngờ mình nhớ nhầm.
Quá điên cuồng…
Vết cắn này thật sự rất sâu, dấu cắn hai hàng thẳng tắp, nhìn thấy mà phát hoảng. Thật là khó mà tin được cô đã để lại dấu vết này.
Thẩm Thư Dư rất chột dạ đối với điều này, Phó Chước thì lại tỏ ra đắc ý.
“Có đau không?” Thẩm Thư Dư rụt rè hỏi.
Phó Chước gật đầu: “Đương nhiên đau rồi.” Nhưng lúc ấy anh lại cảm thấy rất sảng khoái.
Cô kêu lên rồi cắn bờ vai anh, dáng vẻ đáng thương lại khiến người ta đau lòng, làm cho anh không nhịn được kiên quyết muốn cô.
Phó Chước trêu đùa Thẩm Thư Dư: “Anh cũng không làm đau em chứ?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu.
Không có đau.
Trong trí nhớ của cô chỉ có sự săn sóc dịu dàng, chẳng hề có chút đau đớn. Cô vốn tưởng rằng lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng hoàn toàn không giống như miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Buổi trưa em muốn ăn gì?” Phó Chước hỏi.
Thẩm Thư Dư đáp: “Không phải mới vừa ăn rồi à?”
“Nhiêu đây để em lót dạ thôi, buổi trưa chồng dẫn em đi ăn món ngon.” Phó Chước không biết xấu hổ nói.
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ gật đầu.
Sau khi thân mật, trong lòng Phó Chước vô cùng thỏa mãn. Anh hôn cô, dỗ dành: “Vậy em ngủ thêm một lúc nhé?”
“Không ngủ được.” Thẩm Thư Dư nói, “Em muốn về phòng ký túc thu xếp đồ đạc.”
= = =
Thẩm Thư Dư đi vào chiều hôm sau.
Phó Chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/986077/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.