Phó Chước nói xong lập tức sửa miệng, thực ra anh cũng hiểu được lời này của mình có thể sẽ khiến Thẩm Thư Dư phản cảm. Nhưng mà bảo anh để trong lòng không hé môi thì anh cũng không làm được.
Mỗi lần đều như vậy, anh sợ cô không thích nhưng không nhịn được phải nói. Sau khi nói xong còn phải xem sắc mặt cô để mau chóng “xin tha thứ”.
Thẩm Thư Dư coi như đã quen rồi, nhưng khi nghe được lời anh trong lòng cô vẫn có chút rung động nho nhỏ.
Ăn xong rồi Phó Chước nói là phải ngồi tàu cao tốc rời khỏi, chuyến xe của anh vào tám giờ mươi lăm phút tối, thế nên ăn xong bữa cơm thì sẽ đến nhà ga.
Trước khi rời khỏi Phó Chước mặt dày mày dạn đòi đưa Thẩm Thư Dư về nhà, mặc dù cô từ chối cũng vô dụng.
Hai người ở cùng nhau từ chiều tới giờ thời gian cũng không ngắn, còn cùng nhau xem phim ăn bữa tối, người không biết còn tưởng rằng họ thật sự là người yêu của nhau. Đến giờ trong lòng Thẩm Thư Dư vẫn chưa thể xác định con đường này rốt cuộc nên đi tiếp như thế nào, bản thân cô cũng rối loạn.
Đồng ý ở bên nhau thì đơn giản, nhưng mà cũng phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
Trước khi Phó Chước rời khỏi anh khăng khăng muốn đưa Thẩm Thư Dư về nhà, cô không chịu anh bèn đi theo sát phía sau, nói là dù trễ chuyến xe cũng không sợ. Thẩm Thư Dư quả thật hết cách với anh, cuối cùng cô vẫn để anh đưa mình tới cửa tiểu khu.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/986050/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.